Rốt cuộc sau trận xích mích ngày hôm đó Lâm Nhuận An vẫn bị cảm.
Chuyện này làm bà Lâm rất lo lắng, đến chăm sóc thôi thì không nói, nếu ba của Lâm Nhuận An không cật lực ngăn cản thì bà suýt dọn luôn vào nhà cậu ở. Dư Gia Cầm cũng chăm sóc cho Lâm Nhuận An hết sức kĩ càng.
Kể từ lúc Lâm Nhuận An mang thai, Dư Gia Cầm lâu lâu lại mang sang đồ bổ, canh hầm do chính bà tự làm cho cậu bồi bổ.
Hai vị phụ huynh đều là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ omega khi mang thai là yếu ớt nhất. Cũng may là ngày dự sinh còn một thời gian nữa mới đến, nếu lỡ bị cảm vào ngay lúc đó sẽ vô cùng khó chịu.
Do Lâm Nhuận An không uống thuốc cảm được nên trận cảm này khiến cậu vô cùng mệt mỏi, tiến độ khỏi bệnh cũng rất chậm. Điều này làm Cố Tranh tự trách mình không thôi, không cho Lâm Nhuận An bước ra khỏi cửa một bước.
Khoảng chừng hai tuần sau đó, bệnh cảm của Lâm Nhuận An mới khỏi hoàn toàn.
Vừa đúng đợt tuyết đầu mùa xuất hiện, đây là đợt tuyết đầu tiên của năm nay. Lâm Nhuận An vốn là người sống theo chủ nghĩa lãng mạn, cái gì đẹp là cậu thích. Hai bàn tay trắng nõn như ngọc của cậu có thể giặt quần áo nấu cơm, cũng có thể làm ra những món ăn đẹp mắt nhất.
Với cậu mà nói, hương vị dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ qua hình thức trình bày.
Bọn họ sống ở thành phố này đã lâu, hiếm khi thấy tuyết rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-thich-em/1677282/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.