Dịch: Tiểu Băng
Dưới vách núi Thanh Vân.
Thái Hoa đạo nhân có hơi hồi hộp.
Sự hồi hộp này, giống như từng hồi hộp khi lần đầu dạy kiếm đạo cho Tô Trường Ngự.
Nhưng cũng có một chỗ không giống, ông biết Tô Trường Ngự là phế vật, còn Diệp Bình lại là thiên tài.
Cũng may hôm nay tới đây cũng không phải là dạy bản lĩnh gì cho Diệp Bình.
Chủ yếu là chỉ cho hắn chút kiến thức về đối nhân xử thế trong giới tu tiên mà thôi.
"Thái Hoa, mi không thể mất mặt trước mặt đệ tử của mình được! Phải bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Thái Hoa đạo nhân không ngừng thầm tự cảnh cáo mình, phải giữ bình tĩnh, phải ổn định tâm tính, không thể để xấu hổ trước mặt Diệp Bình.
Trong lúc Thái Hoa đạo nhân không ngừng thầm tự cảnh cáo mình.
Diệp Bình đứng dậy.
"Diệp Bình, kính chào chưởng môn!"
Diệp Bình lên tiếng, khiến Thái Hoa đạo nhân phục hồi lại tinh thần.
Diệp Bình hơi căng thẳng.
Dạo gần đây hắn đã quen thói cư xử thoải mái với mấy người đại sư huynh, nên lần này nhìn thấy chưởng môn, đương nhiên Diệp Bình có hơi hồi hộp.
Dù sao hắn có thể tiếp tục được ở lại tông môn lánh đời này hay không đều phải xem ý của chưởng môn.
"Diệp Bình, không cần khách khí như vậy."
Thái Hoa đạo nhân sắc mặt bình tĩnh, Diệp Bình vẫn còn chưa chính thức bái sư, ông không thể gọi hắn là đồ đệ được.
"Hôm nay ta tới tìm ngươi, là có mấy chuyện muốn nói với ngươi."
Thái Hoa đạo nhân vẻ bình tĩnh, Diệp Bình thì đầy tò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455197/quyen-1-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.