Chương trước
Chương sau
Lại là đêm khuya.
Diệp Bình một mình ngồi ở sau núi.
Trước mặt hắn có một tờ giấy Tuyên Thành.
Diệp Bình nhìn chăm chú lên bầu trời đầy sao, tiếp tục khổ tư ‘Dẫn Khí nhập thể’.
Lúc này, hắn đã nhận thức rất rõ tư chất của mình phế cỡ nào.
Ngay cả cái dẫn khí nhập thể đơn giản nhất mà cũng không làm được, thế này còn tu tiên cọng lông!
Kỳ thật chuyện này không thể trách Diệp Bình, chủ yếu vẫn là vì hắn đọc nhiều tiểu thuyết trên mạng quá, thấy nhân vật chính trong các tiểu thuyết tu tiên ấy dù có là củi mục, thì ai cũng có thể cũng có thể dẫn khí nhập thể vô cùng dễ dàng.
Vòm trời đen như mực.
Diệp Bình nhìn chăm chú vào đêm tối, trong đầu không khỏi xuất hiện một bài thơ.
Tiếng lá rơi như mưa, ánh trăng trắng như sương.
Đêm dài nằm một cõi, ai làm giường trần gian.
Đây là một bài thơ của Bạch Cư Dị, vừa đúng hợp với cảnh tượng này.
Nghĩ vậy, Diệp Bình cầm bút lông, vẽ lên trang giấy Tuyên Thành trắng tinh sạch bóng.
Lần này, hắn không vẽ người.
Hắn chỉ vẽ cảnh.
Diệp Bình vung bút, như rồng bay phượng múa, hắn trút hết bao phiền muộn trong lòng vào trang giấy.
Cảnh trời đêm hiện lên trên trang giấy, vô cùng sâu đậm, tạo cho người ta một cảm giác khó tả thành lời, có một chút áp lực.
Đây là vẽ hồn.
Diệp Bình đã đạt tới cảnh giới vẽ hồn, đưa hết tâm tư giấu vào trong bức họa.
Nếu có ai ngắm bức họa này, cũng sẽ sinh ra một ít suy nghĩ khổ sở phiền muộn.
Tranh khi họa đều được ngưng tụ tinh khí thần.
Nếu lúc vẽ vui vẻ, vẩy mực thành tranh, sẽ làm cho người ta cảm thấy sung sướng.
Nếu lúc vẽ tâm tình phiền muộn, nét như rồng lượn, sẽ vẽ luôn nỗi khó chịu trong lòng vào trong đó.
Diệp Bình vẽ liền một mạch, hắn vẽ đêm tối cực kỳ thâm sâu, như không hề nhìn thấy hy vọng, tự nhiên đưa hết tất cả phiền muộn trong lòng vào trong bức tranh.
Nhớ lại những ngày qua, hôm nào cũng khổ tư, là để dẫn khí nhập thể, chẳng những làm tốn thời gian, quan trọng là nghiên cứu gần một tháng mà vẫn không tìm ra manh mối, làm sao không sinh ra uất ức?
Ngay lúc Diệp Bình đang dồn hết tâm tình vào vẽ tranh.
Đột nhiên.
Một làn gió mát, chậm rãi thổi qua.
Gió mát quất vào mặt, sự phiền muộn và lo lắng trong lòng Diệp Bình bỗng nhiên biến mất, hắn bình tĩnh trở lại.
Diệp Bình ngừng vẽ tranh, ngẩng đầu lên nhìn cảnh sắc xung quanh.
Cả đất trời hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi âm thanh đều không có.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Diệp Bình lại chợt xuất hiện những lời này.
Nhưng đúng lúc này, không hiểu vì sao, hắn lại ngẩn ra.
Hắn sững người ngay tại chỗ.
Sau một hồi lâu, trên gương mặt yên tĩnh của hắn xuất hiện nụ cười.
"Đại sư huynh, ta hiểu rồi."
Diệp Bình hiểu.
Hắn thật sự hiểu.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Trên bầu trời vốn vô cùng yên ổn lại đột nhiên mây đen ngưng tụ, tạo thành một vòng xoáy kinh khủng.
Trong vòng xoáy sấm sét vang dội, tia chớp khủng bố như những con giao long rạch nát trời cao ngàn dặm.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Cuồng phong dữ dội.
Trang giấy Tuyên Thành trước mặt Diệp Bình tức thì bị thổi bay phất phới, nếu không phải được nghiên mực bằng đá chặn lại, chắc đã bay đi từ lâu.
Lá khô xoáy lên, như ngày tận thế.
Xa xa, Hứa Lạc Trần đứng trong phòng, nghe thấy tiếng gió gào thét, không khỏi cau mày.
Hơn nữa càng lúc càng chặt.
"Không hay."
Hứa Lạc Trần lầm bầm, sau đó nhìn xa xa.
"Quên cất quần áo cho Đại sư huynh rồi."
Y hơi lo lắng. Bộ đồ quý giá nhất của Tô Trường Ngự vẫn đang còn phơi ở ngoài, nếu bị gió cuốn đi mất, ắt Đại sư huynh sẽ không tha cho y.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Diệp Bình đã hoàn toàn đốn ngộ ảo diệu của 'Dẫn Khí nhập thể'.
Hiểu cái gọi là ‘nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên’.
Hắn đã gấp gáp quá, lúc nào cũng muốn linh khí trời đất tiến vào trong cơ thể, giờ cẩn thận nghĩ lại, chẳng bằng thả lỏng tâm thần, buông bỏ tất cả, để cho thiên địa linh khí tự động tiến vào trong người mình.
Phù hợp thiên địa chi đạo, phù hợp tự nhiên chi đạo.
Diệp Bình ngộ ra, dẫn ở đây thực ra không phải là dẫn dắt, mà là một loại trao đổi, xem linh khí trời đất như một vật có linh, nếu nó muốn vào cơ thể mình thì sẽ vào, nếu không muốn thì thôi, không nên ép buộc.
Tất cả đều phải dựa vào ý nguyện của nó.
Cũng chính vì vậy, mà Diệp Bình thả lỏng thể xác và tinh thần, hắn không cưỡng ép dẫn dắt linh khí đi vào, mà là để mặc tất cả, để linh khí trong trời đất tự lựa chọn.
Trong chốc lát, lấy Diệp Bình làm trung tâm, linh khí ở phạm vi mấy trăm dặm chung quanh vọt tới giống như điên.
Trên bầu trời, tạo thành vòng xoáy linh khí, nhưng chỉ những tu sĩ từng tu luyện Vọng Khí Thuật mới có thể nhìn thấy loại cảnh tượng này.
Linh khí xung quanh Diệp Bình tụ lại tạo thành gió lốc, như một cái vòi rồng, hút sạch linh khí ở chung quanh.
Những linh khí này như biển lớn mênh mông, ào ạt tràn vào cơ thể Diệp Bình.
Chỉ trong chốc lát, linh khí cuồn cuộn vào người, Diệp Bình không nói một lời, mở khiếu huyệt ra.
Ba!
Hình như có tiếng vách ngăn vỡ tan.
Trong đầu hắn, bản đồ tinh vực do ba mươi sáu ngôi sao tạo thành tỏa hào quang rực rỡ, huyễn hóa ra một hư ảnh chân long.
Chân Long này vô cùng to lớn, Vũ Trụ trước mặt nó chẳng là gì cả.
Mỗi một lần nuốt vào phun ra, là một lần hủy thiên diệt địa, trợn mắt là ban ngày, nhắm mắt là đêm tối, khống chế cả thời gian lẫn không gian, ánh mắt nó cực kỳ khủng bố, chỉ liếc một cái cũng đủ làm cho người ta mất đi khống chế.
Ô...ô...n...g!
Nhưng ngay khắc này, hư ảnh thái cổ Thần Ma xuất hiện, hư ảnh này đứng sừng sững ngay giữa đầu Diệp Bình, khí thế không kém gì Chúc Long.
Graooo!
Một tiếng long ngâm nổ vang.
Diệp Bình có cảm giác khó tả, linh hồn như muốn nổ tung.
Nhưng khi thái cổ Thần Ma lên tiếng, cảm giác đó lập tức biến mất sạch.
Long ảnh biến mất, hư ảnh thái cổ Thần Ma cũng biến mất, thế giới bên ngoài cũng trở nên im ắng, mọi thứ trở lại bình thường.
【 Chúc Long tiên khiếu 】
Sau khi Long ảnh và hư ảnh thái cổ Thần Ma biến mất, một lượng thông tin rất lớn xuất hiện trong đầu Diệp Bình.
Trong thân thể mỗi con người đều có đều ẩn chứa tiên tàng huyệt khiếu.
Nhưng tiên khiếu của mỗi người đều khác nhau.
Nhờ thông tin xuất hiện trong đầu, Diệp Bình đã hiểu tiên khiếu của mình có tên là Chúc Long tiên khiếu.
Khi tiên khiếu không ngừng được mở ra, sẽ dần dần có được truyền thừa.
"Chúc Long? Chúc Cửu Âm à?"
Hiểu tiên khiếu của mình là loại gì, Diệp Bình không khỏi rung động, cũng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn không biết Chúc Long không phải là Chúc Cửu Âm mà hắn biết.
Nếu là Chúc Cửu Âm, vậy thì kinh khủng.
Chúc Cửu Âm chính là Thần Thú kinh khủng nhất trong Sơn Hải kinh.
Thậm chí sách cổ chính thống của Đạo giáo có ghi rằng, Chúc Cửu Âm chính là người sáng tạo ra tất cả thế gian.
Nắm giữ cả thời gian lẫn không gian, có thể trở lại quá khứ, cũng có thể tới trước tương lai, biết tất cả, cũng hiểu tất cả, trợn mắt là ban ngày, nhắm mắt là đêm tối, không gì không làm được, vô hình vô lượng.
"Dù có là Chúc Cửu Âm hay không cũng không sao. Hôm nay mở ra tiên khiếu, mình có thể bắt đầu tu hành Thái Cổ Thần Ma quyết rồi."
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Bình không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Bất kể Chúc Long có phải là Chúc Cửu Âm hay không cũng không sao, đều là chuyện rất tốt, đều không phải tới mức không vượt qua được.
Việc cần làm hiện giờ chính là tu luyện Thái cổ Thần Ma Luyện Thể.
Nhưng trước khi làm những chuyện này.
Diệp Bình nhìn lướt qua cảnh trời đêm, sau đó vẽ thêm một ít sao chi chít lên trang giấy Tuyên Thành trước mặt.
Chỉ thêm chút xíu vậy thôi, nhưng ý cảnh của tranh trong nháy mắt đã thay đổi.
Trong bóng tối vô tận, đầy khí tức buồn rầu, xuất hiện những vì sao lốm đốm đầy trời, trong nháy mắt lại tạo ra cảm giác như đẩy ra mây mù gặp trời xanh.
Diệp Bình giác ngộ, rầu rĩ tích tụ trong lòng đã không còn, đương nhiên cảnh sắc vẽ ra cũng trở nên tràn ngập ý cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.