Chương trước
Chương sau
Kiếm thế lớn mạnh tràn ngập khắp đại điện.
Nhưng đây không phải là Tứ Lôi kiếm thế, mà là kiếm thế trong bức họa.
Luồng kiếm thế xuất hiện, tạo một áp lực khó tả lên tất cả mọi người trong điện.
Ngay sau đó, Tứ Quý đạo nhân thu hồi pháp lực, kiếm thế tức thì biến mất.
"Bây giờ các ngươi còn cảm thấy ta đã đoán sai không?"
Tứ Quý đạo nhân bình tĩnh hỏi.
Đại điện yên tĩnh vô cùng, có thể nói là châm rơi cũng nghe thấy.
Không còn ai dám nghi ngời lời nói của Tứ Quý đạo nhân nữa.
"Họa thuật của Thanh Liên Cư Sĩ quả thật là siêu phàm nhập thánh, không ngờ lại có thể ẩn giấu kiếm thế trong tranh, bội phục, bội phục a."
"Không, không phải họa thuật của Thanh Liên Cư Sĩ lợi hại, mà là người ở trong bức họa lợi hại. Nếu kiếm thế của hắn không lớn mạnh, làm sao Thanh Liên Cư Sĩ có thể giấu kiếm thế vào trong quyển tranh?"
"Đúng vậy, người ở trong tranh này quá là đáng sợ, chỉ đứng ở đó thôi mà cũng có có thể tỏa ra kiếm thế ngập tràn như vậy, khiến người không thể không phục a."
Chúng trưởng lão vô cùng lo sợ, kiếm thế vừa rồi không phải là ghê gớm lắm, nhưng thứ làm bọn họ chấn động là kiếm thế này được giấu trong bức họa, loại năng lực này mới là đáng sợ.
Mà có thể tạo thành năng lực như vậy chỉ có hai khả năng.
Một là người vẽ tranh đã đạt tới trình độ kỹ thuật cao siêu.
Hai là người ở trong tranh đã ngưng tụ được vô thượng kiếm ý, nên mới có thể khiến kiếm thế lộ ra ngoài.
Nếu loại thứ nhất, vậy thì suy đoán của Tứ Quý đạo nhân là có vấn đề.
Nếu loại thứ hai, vậy suy đoán của Tứ Quý đạo nhân chả có vấn đề nào cả.
Nhưng Tứ Quý đạo nhân lại lắc đầu.
"Các ngươi vẫn chưa nhìn thấy điểm then chốt của bức tranh này."
Ánh mắt Tứ Quý đạo nhân ngoài thất vọng thì không còn gì khác.
Lời này của lão khiến chúng trưởng lão ngẩn ra.
Vẫn còn tình tiết?
Mười mấy trưởng lão lập tức nhìn chằm chằm vào bức họa.
Qua nửa nén hương, cuối cùng cũng có trưởng lão hiểu ra.
"Ta biết rồi, ta hiểu rồi."
Ông ta kêu to.
"Ngươi biết cái gì?"
"Ngươi hiểu cái gì?"
"Thôi đi, Vương trưởng lão, ngươi biết thì nói mau lên, còn giở trò cái gì."
"Cả đời bần đạo ghét nhất là thói thừa nước đục thả câu, ngươi nói mau lên, ta sốt ruột."
Chúng trưởng lão hơi mộng mị.
Bọn họ thật sự là không biết mình đã để sót chi tiết nào, bây giờ nghe thấy có người nhìn ra, đương nhiên ai cũng nóng như lửa đốt.
"Trong tranh này không có linh khí."
Vương trưởng lão chỉ vào bức tranh, giọng vô cùng kích động.
Trong nháy mắt, cả đại điện hoàn toàn im bặt.
Lúc này, Tứ Quý đạo nhân mới lộ ra ý mừng, cuối cùng cũng có người phát hiện ra chi tiết.
"Không có linh khí?"
"Đây… đây… đây…"
"Ta hiểu rồi, ta cũng hiểu rồi."
"Trong bức họa không có linh khí, có nghĩa người vẽ tranh không phải tu sĩ, hoặc là nói hắn không hề sử dụng linh khí, nhưng có kiếm thế ẩn giấu trong bức họa. Nói cách khác, bức họa này có thể thể hiện ra kiếm thế lớn mạnh, hoàn toàn không có liên quan gì tới Thanh Liên Cư Sĩ, mà chính là do người ở trong tranh quá mạnh!"
"Ồ, ra thế, hèn gì chưởng môn lại khẳng định người ở trong tranh chính là thống lĩnh giám sát sứ, thì ra là vậy."
Đến lúc này, mọi người đều đã hoàn toàn hiểu ra.
Trong bức họa không có linh khí, chỉ có thể tạo ra dấu tích kiếm thế không có pháp lực, nhưng chính kiếm thế lớn mạnh tràn ngập của người được vẽ trong tranh mới khiến nó tạo thành dấu ấn đóng vào.
Điều này có nghĩa, người ở trong tranh này là một vị mạnh giả kiếm đạo tuyệt thế.
Liên tưởng lại lời Tứ Quý đạo nhân đã nói, đến lúc này mọi người mới tin tưởng hoàn toàn.
"Chưởng môn nhìn mọi việc thật tinh tường."
"Không hổ là chưởng môn, chỉ nhìn mấy chi tiết là có thể đoán ra nhiều thông tin như vậy."
"Chưởng môn thật như thần nhân vậy."
Mọi người không ngừng thật lòng khen.
Kiếm thế trong bức họa không phải là rất mạnh, chủ yếu còn là bởi vì Tứ Quý đạo nhân có đưa vào một phần pháp lực, nên mới tạo ra áp chế với bọn họ.
Nhưng trong bức họa không có linh khí gia trì, mà lại có thể đóng dấu kiếm thế, đó mới là kinh khủng nhất.
Giống như không có pháp lực, mà lại có thể điều khiển đồ vật di động, điều này có nghĩa nguyên thần của người này cực kì kinh khủng.
Chính vì vậy, nên mọi người mới tín phục hoàn toàn.
Nhìn thấy mọi người đã hoàn toàn tin mình rồi, Tứ Quý đạo nhân cũng không có chút nào kiêu ngạo, ngược lại còn trầm ổn hơn.
"Cho nên bản tọa cho rằng, người này chính là thống lĩnh giám sát sứ, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là, đây là một người thích rong chơi khắp nơi, thích du sơn ngoạn thủy, cũng thích thể ngộ cuộc sống nhân gian phong phú."
"Hắn thường sẽ cầm ít món đồ cực kỳ trân quý đi đổi thành tiền, thoải mái chi xài trong phàm tục. Dù vật do quốc quân hay có là bảo vật gì, thì ở trong mắt hắn cũng đều không đáng một đồng, quả thật là cao nhân."
"Bức họa này là ta ngẫu nhiên lấy được ở Ngân Hạnh cổ thành. Theo lời chủ điếm, người bán bức họa và người được vẽ trong đó cực kỳ giống nhau."
"Cho nên, ta mới đưa ra kết luận thống lĩnh giám sát sứ chính là đang ở Thanh Châu."
Lời của Tứ Quý đạo nhân khiến mọi người chấn động.
"Đúng là như vậy. Thường có một số cao nhân, không quan tâm danh lợi, nghe nói Thái Hư Kiếm Tôn từng đi du lịch sơn dã, lấy ra một thanh đạo khí phi kiếm, tặng cho một thôn phu thôn dã chỉ để đổi một trái cây."
"Đúng đó, đúng đó. Trong mắt chúng ta, chúng đều là bảo bối quý báu hiếm có khó cầu, nhưng ở trong mắt những cao nhân thế ngoại đó, bất quá chỉ là một đống đồng nát sắt vụn, cảnh giới cao, cảnh giới cao a."
"Chưởng môn, nếu chúng ta đã biết được bí mật này, vậy tiếp theo nên làm như thế nào? Có cần tận lực lấy lòng người ta không?"
Chúng trưởng lão thi nhau gật đầu, hoàn toàn tin tưởng lời Tứ Quý đạo nhân nói, bởi vì loại tin đồn như này có rất nhiều.
Có trưởng lão nào đó thắc mắc, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
"Không! Bọn ta nhất định không thể tận lực lấy lòng, thậm chí còn phải phong tỏa tin tức, nhất định không được chủ động đi lấy lòng người này. Cao nhân thế này đều chán ghét danh lợi, hơn nữa ghét nhất là người ta mang theo mục đích tiếp cận mình."
"Chúng ta nên thuận theo tự nhiên, đừng nên đắc tội hắn, cũng không nên tận lực lấy lòng, nhưng nếu phát hiện ra người này, thì có thể cho đệ tử trong phái tới hỏi hắn chỉ điểm một chút tri thức kiếm đạo là được."
"Phải hiếu học, không ngại học hỏi kẻ dưới, như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng tốt, cho dù kết quả như thế nào, chỉ cần không để lại ấn tượng không tốt về Tứ Lôi Kiếm Tông trong lòng người khác là đủ rồi."
Tứ Quý đạo nhân nghiêm nghị nói, bảo mọi người nhất định không được tận lực đi lấy lòng đối phương.
"Phải phải phải, chưởng môn nói rất đúng."
"Đúng, loại cao nhân này ghét nhất là được người khen, cũng rất ghét những kẻ có tâm tư không thuần, ngược lại, nếu chủ động đi học hỏi tri thức kiếm đạo, nói không chừng còn sẽ truyền thụ cho mấy chiêu."
"Đúng vậy, loại cao nhân này đương nhiên toàn là những kẻ nội tâm cao ngạo, không hỉ không giận, không quan tâm danh lợi, cũng không quan tâm gì đến vinh hoa phú quý, chỉ một lòng vì sự tồn vong của kiếm đạo mà thôi."
Chúng trưởng lão trong đại điện đầy vẻ sùng kính.
Tứ Quý đạo nhân cũng gật đầu, trong mắt là sự cảm thán. Lão rất hi vọng có một ngày có thể trông thấy loại cao nhân kiếm đạo chân chính này.
Trong lúc ấy.
Thanh Vân Đạo Tông.
Tô Trường Ngự lặng lẽ diễn luyện kiếm chiêu.
Nửa nén hương sau.
Tô Trường Ngự rút trường kiếm về, từ từ thở hắt ra, sau đó nhìn sang Trần Linh Nhu đang đứng ở bên, bình tĩnh nói.
"Sư muội, ngươi cảm thấy bộ kiếm chiêu này của sư huynh coi được không?"
"Ừm, coi được."
Trần Linh Nhu cười, lộ cái răng khểnh rất dễ thương.
Tô Trường Ngự lập tức xoay lưng về phía Trần Linh Nhu, nở nụ cười đã lâu chưa có.
Ở một chỗ khác.
Hứa Lạc Trần cầm mấy bản thư tịch, vui vẻ đi ra sau sườn núi Thanh Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.