Thanh Vân Đạo tông.
Sau núi.
Diệp Bình im lặng ngồi dưới đất, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vết kiếm Tô Trường Ngự lưu lại.
Một canh giờ trước.
Hắn còn không có đầu mối.
Nhưng một lúc lâu sau.
Sau khi một cơn gió mát thổi qua, Diệp Bình bất ngờ cảm thấy có gì đó hơi bất thường.
Vết kiếm sắc bén, mang cảm giác khư khư cố chấp, một vết kiếm như do tuyệt thế kiếm khách lưu lại, ẩn chứa kiếm ý mà người thường khó nhìn ra được.
Càng nhìn vết kiếm, Diệp Bình càng cảm thấy kinh hãi.
Đến cuối cùng, trong đầu Diệp Bình đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Bóng người này tay cầm trường kiếm, đang diễn lại kiếm chiêu.
Không sai, chính là kiếm chiêu.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Âm thanh như tiếng sấm, như tiếng chuông lớn vang lên bên tai.
Bóng người trong đầu càng thêm rõ ràng.
Bóng người thi triển kiếm chiêu, mỗi một chiêu đều mang tới cảm giác như thể hồ quán đỉnh, khiến Diệp Bình có cảm giác như chính mình đang luyện kiếm.
Kiếm chiêu mạnh mẽ như cuồng phong.
Bộ kiếm chiêu này tổng cộng có mười hai đường, mỗi ba chiêu là một sự khác biệt, giống như có bốn loại kiếm pháp, nhưng hợp thành một bộ.
Mười hai đường kiếm không ngừng múa may trong đầu.
Mà còn không phải múa một lần, chúng không ngừng múa.
Một lần! Năm lần! Mười lần! Năm mươi lần! Một trăm lần!
Kiếm chiêu múa càng lúc càng nhanh, lúc trước mười hai nhịp thở mới múa xong một lần, sau đó là sáu nhịp, rồi ba nhịp, sau chừng một canh giờ, chỉ sau một nhịp thở đã múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455138/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.