Hồ Ly im lặng một chút rồi giơ ba ngón tay lên trước mặt Mạc Ly, hạ thấp giọng và nói:
“Ba mươi vạn, không hơn.”
“Anh ăn cướp à?” Mạc Ly lập tức hỏi lại, hận không thể cho hắn một cái tát. Tên này vẫn thích gài hàng người khác như thế!
Mạc Ly mở cửa xe toan bước xuống thì nghe Hồ Ly ở phía sau gọi:
“Mạc Ly.”
Thân thể Mạc Ly hơi khựng lại, thấy vậy, hắn nói tiếp:
“Tôi ra giá ba mươi vạn là đã trừ đi phí giữ viên kim cương, phí gia công và một chút phí làm việc. Bây giờ cô rời đi liệu có chỗ thủ tiêu nó không?”
Từ câu nói này có thể thấy được tính cách Hồ Ly quả thật giống như tên của hắn, xan giảo và ranh ma vô cùng, đến mức ép Mạc Ly vào khuôn khổ.
“Ba mươi vạn vẫn quá ít, tôi muốn năm mươi vạn.”
“Không kì kèo nữa, ba mươi lăm.”
Mạc Ly nghe xong đầu muốn bốc khói, nhưng quả thật đúng như hắn nói, ngoại trừ hắn ra chắc cũng chẳng bán được cho ai khác nữa. Bên ngoài có tập đoàn Lệ thị nhìn chằm chằm, vừa rồi còn đắc tội Vinh ca. Ả chỉ có thể nghiến răng đồng ý:
“Coi như hời cho anh.”
Ả rút trong túi ra viên kim cương kia, cẩn thận cất vào một cái túi nhỏ khác rồi mới ném về phía Hồ Ly. Người đàn ông bên trong xe vươn tay ra chụp được thứ kia, sau đó thu vào trong áo.
Mạc Ly thấy hắn dứt khoát như thế thì ngạc nhiên:
“Anh không sợ tôi đưa đồ giả à?”
Hồ Ly nở nụ cười gian manh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-me-va-bao-bao-tro-ve-roi/171588/chuong-11.html