Nhận được cuộc gọi từ Thẩm Nguyệt, Nghiêm Lạc thích thú:
“Tất nhiên là không quên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, không biết ngày mai Thẩm tiểu thư sẽ mặc quần áo màu gì?”
“A? Anh hỏi cái này làm gì?”
“Mặc quần áo giống nhau không phải sẽ trông giống một cặp hơn sao? Trong quá trình điều tra có thể diễn cảnh tình tứ, tránh được sự chú ý của kẻ địch.”
Thẩm Nguyệt nghe anh chàng luật sư này trêu thì bật cười:
“Anh Nghiêm thích đùa thật đấy, nhưng cách này có thể sẽ hữu dụng, tôi sẽ mặc màu trắng.”
“Được.”
Nói xong, Nghiêm Lạc tắt máy rồi cười tủm tỉm một mình. Chẳng qua, nụ cười này của gã không kéo dài được bao lâu, Thẩm Nguyệt đã nhắn tin tới nói:
“Ngày mai tôi sẽ dẫn con trai theo. Không phải anh muốn diễn sao? Có thằng bé đi cùng càng giống một gia đình hơn.”
Cái quái gì vậy? Nghiêm Lạc đọc xong còn nghĩ mình nhìn nhầm, phải thoát ra vào lại hai lần, sau đó mới thật sự chấp nhận rằng Thẩm Nguyệt nói bản thân đã có con. Cô ấy trông như thể mười tám mười chín tuổi, vẫn còn rất trẻ kia mà…
Bao nhiêu tình ý trong mắt Nghiêm Lạc bay biến hết sạch. Gã thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng chắc chắn sẽ không đụng tới những người có gia đình.
Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt thật sự mang theo con trai đến tìm Nghiêm Lạc. Hai mẹ con cùng thống nhất mặc quần áo màu trắng, cô chọn một chiếc váy dây ngắn không có bất kỳ họa tiết gì, đơn giản hết mức có thể, còn con trai thì quần lửng áo thun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-me-va-bao-bao-tro-ve-roi/1648407/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.