Bốn chữ đơn giản lại đập tan trái tim mong đợi của người nào đó.
"Em thật sự không nhớ tôi sao?" Anh xác định hỏi.
"Không nhớ!" Tử Thất Thất lắc đầu.
"Ai......" Người nào đó thở dài, vẻ mặt thất vọng. Ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày đều mong đợi có thể gặp lại cô ấy một lần nữa, nhưng mà thật vất vả vô tình gặp gỡ, cô ấy lại hoàn toàn không nhớ anh là ai.
Thật sự là thương tâm nha.....
Bỗng nhiên!
Anh đứng dậy, thân cao mét tám, đứng vững trước mặt cô.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh ta, nhìn đôi mắt anh ta đang nghiêm túc nhìn cô, nhìn anh ta đi vòng sang bên phải cô, sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống?
"Anh làm gì vậy?" Tử Thất Thất bị hù dọa lui về sau, cả cái ghế dưới mông cũng di động.
Bỗng nhiên, Hỏa Diễm nhanh chóng chạy đến cạnh cô, anh ta cũng không có lập tức động thủ, mà cung kính khom lưng với người đàn ông kia, bối rối nói, "Đại thiếu gia, điện hạ đã phân phó, không cho phép bất cứ ai chạm vào phu nhân, vậy nên xin anh....." Anh ta muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Đại thiếu gia?
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta là đại thiếu gia? Người trưởng thành như vậy, hẳn không phải là con trai Mặc Tử Hàn, vậy thì.... Chẳng lẽ là anh trai của hắn?
Mặc Tử Hàn cũng có anh trai?
Tầm mắt Mặc Thâm Dạ khẽ nhìn sang khuôn mặt khẩn trương của Hỏa Diễm, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268871/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.