Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của Hạ Thủy Ngưng.
Bách Mạc Lệ nhìn Bách Hiên sải bước đi tới phòng tắm, sau khi đờ ra vài giấy, vội vàng hoàn hồn, vội vã tới cạnh giường, đầu tiên là kéo chăn che thân thể Hạ Thủy Ngưng, sau đó lo lắng nói, "Thủy Ngưng, con không sao chứ?"
Hạ Thủy Ngưng ngồi dậy, hai tay nắm chặt ga giường, cố gắng nhịn không cho nước mắt chảy xuống.
"Bác gái, con không sao, bác yên tâm đi, đây là lựa chọn của con, con không hối hận!" Cô kiên định nói, hai mắt nhìn gắt gao cửa phòng tắm đang đóng, lại một lần nữa nắm chặt cái chăn đang che trên người.
"Đứa nhỏ ngốc....." Bách Mạc Lệ cau mày nói, thở dài một hơi.
Tối qua cô trở lại bàn ăn, nói mình muốn ở lại ngủ qua đêm, tất cả mọi người bị lời cô hù dọa, Hạ Mộ Phong lại càng tức giận vỗ bàn, lúc cô nói ra kế hoạch của mình thì mọi người đều trầm mặc, gắt gao nhíu mày. Mỗi người bọn họ cũng không nghĩ đến cô gái thoạt nhìn vô cùng thanh thuần nay vậy mà lại có tâm kế to gan như vậy, ngay cả Hạ Mộ Phong đối với sự lớn mật của con gái mình cũng giật mình không lời nào để nói. Chỉ vì một người đàn ông, chỉ vì một người đàn ông gặp một lần mười ba năm trước, cô có cần phải làm đến mức này không? Bọn họ đều không hiểu tâm tư của cô, nhưng lại hiểu sự kiên định trong mắt cô, cuối cùng..... Đành phải đồng ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268870/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.