Mặc Thiên Tân nhìn cảnh trí trước mắt, lúc đầu cũng kinh ngạc đôi chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, đi tới bên người Tử Thất Thất, sau đó kéo tay cô, nói, "Mẹ, chúng ta đi thôi."
"Đi?" Tử Thất Thất kinh ngạc trở lại bình thường, hỏi, "Đi đâu?"
"Đương nhiên là về Đài Loan rồi!" Mặc Thiên Tân trả lời.
"Trở về? Nhưng mà......"
"Được rồi mẹ, không có thời gian ở nơi này giải thích cho mẹ, chúng ta trước lên trực thăng, sau đó lúc bay con nói cặn kẽ, có được hay không?" Mặc Thiên Tân vội vàng cắt đứt lời cô.
"Nhưng mà....: "
"Đừng nhưng mà, chẳng lẽ mẹ cho rằng con sẽ hại mẹ sao? Mau theo con!"
Mặc Thiên Tân lại cắt đứt lời cô, sau đó kéo tay cô, nhanh chóng đi tới hướng chỗ trực thăng.
Tử Thất Thất cau mày, trong lòng hàng trăm hàng ngàn nghi vấn không ngừng quanh quẩn, nhưng kỳ thật, cô nghi hoặc nhất vẫn là câu nói cuối cùng trước khi Mặc Tử Hàn hôn mê.
"Tử Thất Thất..... Xin em...... Đừng đi...... Anh..... Anh th....."
Lời chưa nói hết của anh ta rốt cuộc sẽ là gì chứ?
Thật sự chính là cái cô chờ đợi kia sao?
Anh th......
Anh thích em?
※※※
Khách sạn
Phòng ở tầng cao nhất
"Rầm --" Một tiếng vang thật lớn, cửa chính bị mở ra một cách thô bạo, một nam một nữ, một đen một trắng, đàn ông khuôn mặt lạnh lùng, phụ nữ khuôn mặt lãnh diễm, hơn nữa trong tay cầm một vali xách tay màu bạc, hai người đi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268841/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.