Nhận được câu trả lời của cô, trái tim đã đóng băng nhiều năm của Mặc Tử Hàn lại một lần nữa bị cô hòa tan. Bất quá, nhất định không có ai biết, anh lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai đích thân làm cái gì cho anh, thứ vì anh mà làm này, thứ vì anh mà xuất hiện này..... Anh là lần đầu tiên được nhận.
Thật vui vẻ!
Mặc dù còn chưa ăn nhưng đây nhất định là bữa ăn sáng ngon nhất trên thế giới.
"Em nấu gì vậy?" Anh hỏi, trong lời nói chứa trăm ngàn dịu dàng.
"Chỉ là một chút thứ đơn giản!" Tử Thất Thất cười trả lời.
"Đơn giản là cái gì?"
"Đợi khi ăn rồi chẳng phải sẽ biết!"
"Cũng đúng, vậy đi vào nhanh một chút đi!"
Mặc Tử Hàn nói xong liền cùng cô đẩy toa ăn đi vào trong phòng.
Hổ Phách ở lại cửa phòng, nhìn bọn họ ân ân ái ái đi tới cửa phòng, mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đóng kín cửa, tâm tình cũng bị bọn họ ảnh hưởng, trên mặt cũng không tự giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nếu bộ dáng bây giờ của điện hạ bị những lão già giảo hoạt kia nhìn qua, nhất định sẽ khiếp sợ cho là mắt mình bị mù, bất quá bộ dáng ngay lúc này của anh cũng chỉ có mấy người biết mà thôi.
Bởi vì..... Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân tồn tại, là chuyện tình cực kỳ bí mật.....
.......
Phòng khách
Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đem bữa sáng trên toa ăn bỏ lên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268827/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.