Xin lỗi?
Tử Thất Thất nghe anh nói xin lỗi, nghe nói ra ba chữ kia, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Tại sao muốn nói xin lỗi chứ?
Tại sao vào lúc này nói xin lỗi cô?
Là vì vừa ở trong phòng cùng Kim Hâm nói không cưới cô sao? Như vậy..... Cần gì phải nói xin lỗi chứ? Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Không muốn lấy cô nhưng lại muốn cô ở lại bên cạnh anh sao? Như thế..... Cô là cái gì?
Người đàn ông này, anh tại sao muốn đối xữ với cô như vậy chứ? Tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao?
Nước mắt càng ngày càng mãnh liệt, cô không nhịn được nghẹn ngào, hai tay dùng sức bưng kín miệng mình.
Chẳng qua là một động tác rất nhỏ, Mặc Tử Hàn đột nhiên cả kinh.
"Em đã tỉnh?" Anh hỏi.
Tử Thất Thất kinh ngạc lập tức thu lại nước mắt trong mắt, sợ anh sẽ hoài nghi, lập tức xoay người, đem đầu của mình vùi vào lồng ngực của anh.
Mặc Tử Hàn kinh ngạc cùng động tác của cô, cô dĩ nhiên chủ động tiến vào trong ngực của anh, hơn nữa còn cúi đầu thật sâu, chẳng lẽ là đang xấu hổ? Dù sao vừa mới làm loại chuyện này, chính là..... Vẫn còn có chút kỳ quái.
"Em sao vậy?" Anh nghi hoặc hỏi.
"Không có gì!" Cô hạ thấp giọng, lấy cớ nói, "Chỉ là có chút lạnh."
Quả nhiên, là vì vừa nãy anh rời đi, cho nên khiến cô bị lạnh mà tỉnh dậy? Thật đáng chết, anh nên đắp chăn cho cô thật tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268826/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.