" Cộc, cộc, cộc!"
Lại là ba tiếng gõ cửa, mặc dù thanh âm không lớn nhưng gõ lặp lại 2 lần như vậy hẳn là có việc gấp đi?
Mặc Tử Hàn cau chặt mày, quay đầu nhìn Tử Thất Thất vẫn còn đang ngủ say, nhìn khuôn mặt ngủ hạnh phúc kia của cô có chút thay đổi, tựa hồ hình như cũng nghe đến thanh âm, muốn mở mắt ra. Anh lập tức quay đầu trở lại, đứng dậy, đi xuống giường.
Đứng ở cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nhìn Kim Hâm đứng ở cửa.
"Điện hạ!" Anh ta vừa kêu vừa cúi đầu.
"Xuỵt......" Mặc Tử Hàn đem ngón trỏ tay phải đặt ở trước môi, bảo anh ta không nên nói.
Kim Hâm lập tức ngậm miệng, hai mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng, tuy rằng một mảnh đen kịt, nhưng ánh trăng bàn bạc vẫn có thể làm hiện lên người ngủ trên giường là Tử Thất Thất.
Xem ra, khi anh không có ở đây trong khoảng thời gian này, bọn họ tiến triển vô cùng thuận lợi.
Mặc Tử Hàn chú ý tới tầm mắt của anh ta, hờ hững mà trong lòng ẩn ẩn tức giận, anh hiện tại ngay cả nam nhân liếc Tử Thất Thất một cái, anh đều sẽ cảm giác được tức giận, càng khỏi nói ánh mắt chuyên chú hiện tại của Kim Hâm.
Lập tức đi ra cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại, sau đó lạnh lùng nói, "Đi theo tôi!"
"Vâng!"
Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh, xoay người đi theo phía sau anh, đi vào phòng thứ ba kế phòng ngủ.
.......
Trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268824/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.