Chương trước
Chương sau
Chân mày Mặc Tử Hàn bỗng nhiên nhíu lại, vốn là kiên nhẫn dùng sức chế trụ, cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

"Đến lúc này rồi, em còn muốn để anh chờ?"

"Đợi.... Đợi chút.... Trước đợi chút, tay anh đừng lộn xộn......" Tử Thất Thất cố sức bắt lấy bàn tay kia của anh, chân mày cau lại một chỗ.

Cảm giác thân thể của mình rất kỳ quái, địa phương bị anh đụng vào càng lúc càng nóng, vốn hẳn là cảm giác chán ghét, bây giờ lại trở thành khao khát, rất kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái, tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không phải lần thứ hai, nhưng vẫn cảm thấy có quá nhiều bất đồng, nhất là khi ngón tay anh tiến vào, cả người đều tê dại xụi lơ, cấp tốc nóng lên, hơn nữa còn bắt đầu run rẩy, bắt đầu càng thêm khát vọng.......

Thật sợ hãi.......

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ chính mình sẽ trở nên càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng không giống chính mình. Nếu bị cảm giác kỳ quái này điều khiển, cô nhất định sẽ làm ra chuyện khiến người ta không thể nghĩ đến.

"Đợi chút.... Xin anh đợi một chút, trước..... Trước tiên đem ngón tay.... Rút ra........" Cô nói đứt quãng, thân thể càng trở nên nóng bỏng.

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt cô ửng hồng, chân mày thật sâu tụm quanh cùng một chỗ, nhưng sớm đã không cách nào dừng tay, chớ nói chi là đợi, nửa dưới của anh cũng không thể chờ.

Ngón tay cũng không có rút ra như cô nói, ngược lại thêm một ngón, lại một lần nữa xâm nhập.

"A..... Không nên......" Tử Thất Thất lớn tiếng kêu, cả người cong lên.

"Bảo bối......" Mặc Tử Hàn lại hôn lên môi cô, vừa hôn vừa động, còn nhẹ giọng nói, "Nhẫn nại chút, phải làm cho mở thêm chút nữa mới có thể đi vào.... Anh không muốn lại làm em đau, cho nên..... Nhẫn nại chút..... Từng cái là tốt rồi....."

"Không........ Không nên....... Kỳ quái....... Cảm giác hiếu kỳ như vậy.....A —" Tử Thất Thất đột nhiên sợ hãi kêu, thân thể thình lình run rẩy, cả cơ thể giống như bị dòng điện đánh sâu vào.

Mặc Tử Hàn nhìn phản ứng của cô, ngón tay dừng lại, khóe miệng nổi lên tà ác nói, "Là nơi này sao? Nơi này..... Rất thoải mái sao?" Hắn nói xong liền bỗng nhúc nhích đôi chút.

"A..... Không nên..... Van cầu anh không nên lộn xộn......." Cô không biết, cô không biết đây là cảm giác gì, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được.

Thoải mái?

Là như vậy sao?

Tô tô tê tê, thân thể không ngừng run rẩy phấn chấn, còn có chất lỏng trong miệng tăng nhiều cũng không hiểu. Đây là cảm giác gì?

Mặc Tử Hàn nhìn biểu tình trên mặt cô, dùng kinh nghiệm phong phú của mình là có thể biết, nơi đó tuyệt đối là vị trí mẫn cảm của cô, vậy thì hết thảy cũng chuẩn bị đâu vào đó, mà hắn cũng nhẫn đến cực hạn.

Ngón tay đột nhiên lấy ra.

"Ưmm........" Tử Thất Thất nhíu mày, thở dài một hơi, nhưng mà.....

Mặc Tử Hàn đột nhiên nâng đùi phải cô lên, cặp mắt hẹp dài tà mị nhìn ánh mắt cô, bạc môi nhẹ nhàng hôn bên trong đùi cô, sau đó cười một tiếng, nói, "Lần này mới thật sự là bắt đầu, thân thể của em..... Anh..... Nhận!"

Cái gì?

Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Ở dưới tình huống không hề báo trước, Mặc Tử Hàn thình lình động thân, thuận lợi tiến vào, cùng cô hợp hai làm một.

"A....." Tử Thất Thất sợ hãi kêu, so sánh với lúc trước cảm giác càng thêm kỳ quái, đột nhiên xuất hiện ở trên thân thể cô, làm cho đầu óc cô nháy mắt trống không.

"Bảo bối....." Mặc Tử Hàn hai tay chống đệm, vươn người đến bên tai cô, rù rì nói nhỏ, "Bảo bối.... Không cần sợ hãi..... Tiếp nhận anh...... Đem tất cả của em tặng cho anh, sau đó tiếp nhận anh, không chỉ có thân thể, còn có..... Trái tim!"

Tử Thất Thất nghe thanh âm của anh, nước mắt đột nhiên tuôn ra.

Trái tim ngủ say bảy năm kia, trái tim cùng cha mẹ chôn cất vào trong biển rộng, hình như trong nháy mắt bắt đầu nhảy lên một lần nữa.... Thịch, thịch, thịch..... Một chút một chút, một tiếng rồi một tiếng, giống như sống lại không ngừng đập.

Trái tim?

Tâm của cô?

Anh muốn tâm cô sao? Anh đây là chứng tỏ anh thích cô sao?

Như vậy, nếu cô đem cả thể xác và tinh thần của mình đều cho anh, anh sẽ quý trọng sao? Anh sẽ chung thủy yêu một mình cô sao? Anh sẽ không phản bội cô sao? Anh sẽ trở thành chỗ dựa cho cô sao?

Nước mắt.... Một giọt lại một giọt không ngừng rơi xuống, không biết là vui hay là lo âu....

Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt trong mắt cô, vội vàng dùng môi của mình dán lên mắt cô, đem nước mắt cô chảy ra toàn bộ nuốt vào trong thân thể của anh.

"Đừng khóc, em như vậy sẽ hại anh muốn làm em khóc lợi hại hơn!" Tuy rằng Thiên Tân đã cảnh cáo anh không được làm cô khóc, nhưng nước mắt này, hẳn là không tính a?

"Khóc lợi hại hơn?" Tử Thất Thất nghi hoặc.

"A....." Mặc Tử Hàn không khỏi cười, vừa di động dưới thân, vừa nói, "Chính là như vậy!"

"Ưm......" Tử Thất Thất ưm một tiếng, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

Mặc Tử Hàn vẻ mặt hạnh phúc, ở trong cơ thể cô bắt đầu ra ra vào vào, đầu tiên là chậm chạp, sau đó chậm rãi tăng tốc, sau đó là càng ngày càng di chuyển kịch liệt, cuối cùng chạy như điên ở trong cơ thể cô.

"A.... A..... Không nên...... Đợi...... Đợi chút..... A......."

Tử Thất Thất không ngừng kêu la, thanh âm hoàn toàn không áp chế nổi, còn vui sướng vui mừng lần này lại cùng hai lần trước hoàn toàn không giống nhau, cũng không có cảm giác ghê tởm, cũng không có cảm giác muốn nôn, mà là cảm thấy thật ấm áp, rất ngọt ngào, tựu như lần đầu thật sự rõ ràng, cô có một loại cảm giác rất mỹ diệu.

"Thất Thất...." Mặc Tử Hàn bỗng nhiên líu ríu gọi tên cô, không ngừng cướp bóc cô, không ngừng líu ríu, "Thất Thất.... Thất Thất......"

Tử Thất Thất hai tay nắm thật chặt tấm đệm, cắn chặt răng tận lực làm cho mình không phát ra âm thanh, nhưng lại tận lực khống chế lý trí sắp bị dìm ngập của mình.

"Thất Thất..... Ôm anh!" Mặc Tử Hàn đột nhiên ra lệnh.

Hai tay Tử Thất Thất thật giống như bị người nào đó khống chế, ngoan ngoãn nghe lời buông lỏng tấm đệm ra, một tay vòng qua cổ của anh, tay kia leo lên lưng anh, ôm lấy anh.

Mặc Tử Hàn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng của cô, bứt về đích hoài bão nóng bỏng của cô, bỗng nhiên tuôn trào, cuối cùng vùi sâu vào thật sâu trong thân thể cô.

"Ưm......" Anh kêu rên phóng thích trong cơ thể cô, sau đó mồ hôi đầm đìa xụi lơ trên người cô.

Cả người Tử Thất Thất trong cùng một lúc mệt lử, không ngừng thở hào hển, hai mắt cũng mê ly như muốn ngất.

"Thất Thất....." Mặc Tử Hàn lại một lần nữa líu ríu, hôn lên môi cô.

Đôi môi Tử Thất Thất phối hợp với nụ hôn của anh, hai tay cũng không tự giác từ từ buộc chặt, bỗng nhiên, va chạm vào vết thương gồ ghề sau lưng anh, hai tay của cô run rẩy, sau đó rời đi thân thể anh, vọt giữa không trung.

Mặc Tử Hàn ý thức được cử động của cô, lập tức mỉm cười nói, "Yên tâm đi, chỉ là một vết sẹo, rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất."

Anh sẽ không để cho vết thương này lưu lại vĩnh viễn, anh sẽ nghĩ hết biện pháp xóa vết sẹo này đi, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cũng nhất định phải làm cho nó biến mất trên lưng của anh. Chân mày Tử Thất Thất không khỏi khẽ chau lên, áy náy mở miệng nói "Xin lỗi....."

"Không cần nói xin lỗi, đây không phải lỗi của em, cho dù không có chuyện lần này, bọn họ vẫn sẽ tìm được cơ hội tới giết anh, anh cũng đã quen, đây chính là thế giới của anh, cho nên.... Hoàn toàn không quan hệ cùng em, em không cần nói xin lỗi với anh!" Anh nói xong lại hôn nhẹ môi cô, tham luyến không muốn rời đi.

Thật ra thì không bằng nói anh muốn cảm tạ sự kiện nổ mạnh lần này, làm cho anh nhận được cô gái này.

"Nhưng nếu không phải em, bọn họ cũng nhất định không có cơ hội xuống tay với anh, mà anh cũng không bị......"

"Anh đã nói không phải lỗi của em rồi, em muốn anh nói bao nhiêu lần em mới nghe hiểu?" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời cô, vừa oán trách vừa hôn hai má cô.

"Nhưng mà......"

"Không có nhưng mà, em chỉ cần biết rằng, anh bây giờ còn khỏe khỏe mạnh mạnh sống là tốt rồi!" Anh hạ môi của mình ở trán cô, sau đó khẽ cúi đầu, chống ở trán cô, đối diện hai mắt của cô.

Tử Thất Thất nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, hai tay dừng ở không trung lại hạ xuống lưng anh, sau đó khẽ buộc chặt, ôm lấy anh.

"Bảo bối..... Em ôm anh như vậy sẽ làm anh cầm giữ không được!" Mặc Tử Hàn cười tà.

"Cầm giữ không được?"

"Đúng vậy, anh nghĩ chuyện rõ ràng như vậy, không cần anh giải thích chứ?" Anh vừa nói, dưới thân vừa động.

Tử Thất Thất đột nhiên kinh hãi.

"Anh..... Anh..... Anh không nên lên tại trong thân thể người khác!"

"Không có biện pháp, đây chính là đàn ông!"

"Cái gì? Chờ một chút...... Không muốn, đi ra ngoài! A..... ưm......"

"Bảo bối, chúng ta đấu lại một lần nữa đi?"

"Anh..... Anh không nên vừa làm vừa hỏi...... trứng thối...... Tên khốn kiếp...... A......"

"Ha ha......"

Trong phòng ngủ to như vậy tràn ngập ngọt ngào, trong không gian tràn đầy không khí mập mờ, hai người một lần lại một lần, một lần lại một lần, làm những chuyện mặt đỏ tim đập cho đến khi mệt mỏi mới ngủ.....

........

Đêm khuya

Trên bầu trời tối đen lộ ra vô số ánh sao sáng lấp lánh lập lòe, trăng sáng cao ngạo đọng ở chính giữa, lộ ra cái đầu tròn trịa, mà ánh trăng bàn bạc chiếu xạ vào bên trong phòng, chiếu vào trên giường lớn Simmons rộng hai thước.

Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất thân thể trần truồng ôm nhau nằm ở phía trên ngủ say, trên mặt mỗi người đều hiện lên nụ cười hạnh phúc, thật giống như cùng mơ một mộng đẹp.

Bỗng nhiên.....

"Cộc, cộc, cộc!" Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đột ngột vang lên, Mặc Tử Hàn thình lình mở hai mắt ra, chân mày khẽ chau lên.

Đã trễ thế này, sẽ là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.