Cô gái chết tiệt kia lại thừa dịp anh ngủ mê man đào tẩu?
Mặc Tử Hàn kích động ngồi dậy, vết thương phía sau lưng nháy mắt đau đớn làm cho chân mày anh cau lại thành một đoàn.
Đáng chết! Không thể để cho cô ấy đào tẩu, không thể để cho cô ấy rời đi, nhất định phải đem cô bắt trở lại, lập tức bắt về.
Nhịn đau, Mặc Tử Hàn hai chân rơi xuống đất, chống thân thể vừa muốn xuống giường.
"Két"
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tử Thất Thất bưng một cái khay đứng ở cửa phòng.
Hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn, bỗng nhiên kinh ngạc trừng lớn, cô nói, "Làm sao anh lại xuống giường rồi? Thân thể của anh không thể lộn xộn, mau nằm xuống!"
Cô vừa nói vừa vội vã đi tới bên giường, đem vật cầm trong tay đặt ở đầu giường, sau đó thật cẩn thận đi đến đỡ thân thể anh, để cho anh ngồi xuống.
Mặc Tử Hàn nhìn cô, tức giận chất vấn, "Em đi đâu? Tôi không phải đã nói em không được ra khỏi căn phòng này, em không được rời khỏi tôi sao?"
"Tôi chỉ đi chuẩn bị chút đồ ăn, anh một ngày cũng chưa ăn cái gì, tôi sợ anh sau khi tỉnh lại sẽ đói, cho nên....." Tử Thất Thất nói đến một nửa, hai mắt liền nhìn về phía khay đặt ở trên tủ đầu giường.
Phía trên để một chén cháo trắng, còn có một đĩa nhỏ đựng dưa chuột dưa muối, mà trên bát cháo trắng còn bốc hơi nóng, rất rõ ràng là vừa mới làm.
Mặc Tử Hàn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268820/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.