Khi anh gầm nhẹ, cầm lấy tay kia của cô, lại một lần nữa dùng sức, chặt chẽ nắm chặt cổ tay của cô, gắt gao không chịu buông ra.
Thật là đáng chết, anh không nên cởi khóa còng tay, vẫn nên khóa cô, khóa cô cả đời, để cô vĩnh viễn đều không thể rời xa anh một bước.
Cổ tay Tử Thất Thất bị anh nắm đau, nhưng cô lại không để ý tới, kinh hoảng nhìn sắc mặt của anh đã có chút tái nhợt xanh mét cùng không ngừng chảy ra.
"Anh không sao chứ? Đau lắm hả? Thật xin lỗi.... Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi... Tôi đi gọi bác sĩ, anh chờ tôi một chút tôi lập tức đi gọi bác sĩ!" Tử Thất Thất nói xong, muốn đứng lên đi gọi bác sĩ.
Nhưng tay Mặc Tử Hàn vẫn không chịu buông cô ra, cũng không muốn để cô xa mình một bước.
"Không được đi!" Anh đau đớn gầm nhẹ.
"Tôi chỉ đi gọi bác sĩ, tôi sẽ không đi, anh mau buông tôi ra!" Tử Thất Thất lòng như lửa đốt, hai mắt thấy lưng anh thấm ướt mảng lớn máu, trái tim không khỏi sợ run.
"Tôi nói rồi, không được đi.... Cô không được rời xa tôi một bước... Không được!"
Tay Mặc Tử Hàn càng ngày càng dùng sức, rõ ràng thoạt nhìn đã suy yếu đến không xong, rõ ràng thoạt nhìn ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có, nhưng là bàn tay kia của anh lại mạnh mẽ có lực ngoài ý muốn, giống như là kìm sắt nắm cô không buông tay, hơn nữa mặc kệ cô nói như thế nào, cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268819/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.