Không thể nào?
Chẳng lẽ là Mặc Tử Hàn?
Anh ta nhanh như vậy đã tìm lên đây?
Tim Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bắt đầu đập dữ dội, hai tròng mắt đều nhìn chằm chằm cửa phòng giống như nhìn Quỷ Môn quan vậy.
"Mẹ,..... mẹ, mẹ đi mở cửa nha!" Mặc Thiên Tân lưỡng lự mở miệng.
"Vì sao là mẹ?" Tử Thất Thất thấp thỏm hỏi.
"Bởi vì mẹ là trưởng bối nha, chẳng lẽ mẹ không biết cái gì gọi là trường ấu hữu tự sao? Cho nên mẹ, mẹ không cần khách khí, đến đi, lấy ra gan hùm mật gấu của mẹ, dũng cảm xông lên phía trước đi!" Mặc Thiên Tân nắm hai tay thành đấm, làm ra động tác tay cố lên.
Xông lên phía trước?
Phía trước kia có thể là một cái hố lửa!
Nó vậy mà có thể đem mẹ mình đẩy vào hố lửa.... thằng nhóc chết tiệt này, nó sao có thể....
Bất quá.... quên đi!
Là phúc không phải họa, là họa tránh không thoát!
Tử Thất Thất lấy đủ dũng khí, cổ vũ đủ tinh thần can đảm, đi nhanh tới cửa phòng.
Ngập ngừng vươn tay, bắt lấy tay nắm, sau đó chậm rãi mở ra, kinh ngạc nhìn người nào đó đứng ở cửa phòng.
"Hi! Buổi tối tốt lành, tớ thân ái gửi tới Thất Thất...."
Phương Lam mang theo hai cái túi plastic thật to, vẻ mặt vui vẻ bổ nhào về phía cô, còn hôn một cái thật kêu vào má cô.
(O﹏O|||)~
Tử Thất Thất mặt đầy hắc tuyến!
Đây.... Đây.... Đây.... Đây là cái tình huống gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268788/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.