Trốn...
Đúng vậy, hiện giờ không phải lúc để ngờ vực, cô phải lập tức chạy trốn mới được.
Tử Thất Thất hoang mang nhanh chóng xoay người lại, thế nhưng chân chưa kịp bước thì cánh tay đột nhiên bị người lúc nãy bắt được.
Chết...bị bắt rồi!
Cô sợ hãi giãy dụa hô to: “Buông tôi ra!”
“Cô Tử, xin theo tôi vào trong.”
Giọng nói lạnh lẽo của Thổ Nghiêu không hề có một tia dao động, bàn tay cầm lấy cánh tay cô như một chiếc kìm sắt mạnh mẽ, đồng thời với lời nói vừa nãy đã cứng rắn lôi kéo cô đến trước mặt Mặc Tử Hàn. Tử Thất Thất trừng mắt nhìn Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế.
Hai tay anh khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo, khóe miệng phác một chút độ cong, cười tà ác với cô.
“Anh đã sớm nhận ra tôi?” Cô chất vấn.
“Đúng vậy!” Mặc Tử Hàn thẳng thắn trả lời.
“Vậy sao anh lại giả vờ là không quen tôi? Lại còn nhọc công làm việc này nữa?” Cô không hiểu, nếu từ đầu đã nhận ra cô hay đã tìm được cô, tại sao lại không trực tiếp đến bắt cô?
Từ lúc gặp được Bạch Nhất Ngạn, sau đó đưa cô đến đây, làm chuyện đó trước mặt cô, còn cố tình để người phụ nữ kia nói khiến cô lầm tưởng rằng hắn không nhớ ra cô, còn tự dưng biến mất trong năm ngày khiến cô lơ là cảnh giác... Cuối cùng hắn ta làm nhiều chuyện như vậy để làm gì?
“Lý do rất đơn giản!” Mặc Tử Hàn khẽ mở miệng từ tốn nỏi: “Bởi vì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268778/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.