Mấy giây sau...
Mặc Thiên Tân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh, nghi hoặc nói: "Ba, ba bị phù thũng sao?"
Phù thũng?
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
Mặc Thiên Tân trong lòng mừng thầm, rồi vẻ mặt lại giả bộ vô tội, nói: "Không phải là ba hiểu lầm con chứ? Con thanh minh trước, con không có nói ba là trư đâu, đây chẳng qua chỉ là một phương thức so sánh đơn giản dễ hiểu, bởi vì chữ nhân viết dễ nhất, nhưng ba có khả năng đem những chữ "nhân" ấy nhìn thành "trư", đem chữ "trư" nhìn thành "nhân", cho nên... cho dù là ba ở giữa đàn lợn mênh mông, con vẫn như thường có thể liếc mắt tìm thấy ba."
Lửa giận Mặc Tử Hàn xông lên tận trời, gân xanh trên trán tuôn ra.
Tiểu quỷ chết tiệt này... vừa trư vừa nhân, rốt cuộc là muốn châm chọc anh đến bao giờ?
Mặc Thiên Tân tiếp tục vẻ mặt ngây thơ, còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa nói: "Ba lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi, ba sao có thể là heo chứ? Ba tuyệt đối không có khả năng là heo, ba so với heo thông minh hơn!"
"Đủ rồi!" Mặc Tử Hàn gầm nhẹ.
Mặc Thiên Tân thu nhỏ miệng lại, kinh ngạc nhìn anh.
Tức giận rồi sao?
Rốt cuộc cũng tức giận? Như vậy kế tiếp ba sẽ làm gì?
Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn cậu, đôi lông ày gắt gao nhíu lại, rất rõ ràng lửa giận đã đạt cực hạn, thế nhưng đột nhiên... Anh nhắm hai mắt, nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268765/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.