Khu chung cư Hạnh Phúc
Mặc Thiên Tân lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng nóng như lửa đốt.
Câu cuối cùng mà ba nói là có ý gì? Ba muốn làm gì mẹ? Chẳng lẽ ba thật sự định làm Bá Vương ăn cơm?
Không được, phải có cách để cứu mẹ, thế nhưng... cách nào?
"Ai..." Cậu thở dài nặng nề, đầu cúi rụp xuống, chợt...
"Leng keng - Leng keng"
Chuông cửa thanh thúy vang lên, cắt đứt suy nghĩ lo phiền của cậu.
Bên ngoài là ai a?
Cậu gắt gao nhíu đôi lông mày, phiền muộn bước tới trước cửa phòng mở ra.
Hai mắt đen kịt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở cửa.
"Ba?" Mặc Thiên Tân bật ra tiếng gọi ngạc nhiên, hai mắt chuyển tới Tử Thất Thất trong ngực anh, kinh hoảng nói: "Mẹ? Mẹ làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ cần ngủ một giấc là được."
Mặc Tử Hàn lãnh nói xong liền ôm Tử Thất Thất bước vào trong phòng, hai mắt nhìn quét qua căn phòng vừa nhỏ vừa chật hẹp, chuẩn xác tìm được phòng ngủ, đem Tử Thất Thất đặt lên giường.
"Ha ha..." Mặc Thiên Tân ở phía sau anh mừng thầm.
Mặc Tử Hàn xoay người nhìn cậu.
"Ba, con biết ba nhất định là mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuy là ba thân ở trong hắc đạo, nhưng lại không bị nước bùn nhuộm, thánh khiết đứng ngạo nghễ bên trong vũng bùn dơ bẩn, con hiểu được nỗi khổ của ba, cũng biết trong lòng ba cất dấu một viên ôn nhu lương thiện lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268764/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.