Lương Nhã Trân cũng rất bất đắc dĩ.
Dương Tiêu và Trương Gia Giai mang tài liệu đến cửa rồi mở ra cho bọn họ xem.
Trương Gia Giai chống nạnh tức giận bất bình nói: “Bây giờ chứng cứ đã xác thực, vấn đề không nằm ở trong sản phẩm của chúng tôi.”
“Nếu các người vẫn không chịu rời đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vừa dứt lời, đám lưu manh này liếc nhìn nhau rồi cười hì hì.
“Cô nói đó là chứng cứ sao? Ai mà biết liệu mấy chứng cứ này của cô có phải là ngụy tạo hay không?”
Người phụ nữ trung niên cười mỉa mai.
“Bà!” Trương Gia Giai không ngờ rằng đám người này có thể vô lại đến mức độ này.
Dương Tiêu nhận ra lý lẽ đã không còn tác dụng, nên tiến lên một bước ngay.
“Xem ra ý của các người là muốn gây sự vô cớ đúng không?”
Giọng nói của Dương Tiêu cực kỳ lạnh.
Anh vừa mở lời, dường như cả không gian đã hạ xuống vài độ.
Nhất thời, không ít tên lưu manh đều bị luồng khí thế này dọa cho khiếp sợ, không rét mà run.
Nhưng một người ở trong đám đông vẫn khẽ nói một câu: “Này, mày đừng sợ anh ta!”
“Cậu Lưu đã nói rồi, chỗ dựa của người này đã mất rồi.”
Dứt lời, mọi người mới phản ứng lại, nhất thời hít sâu một hơi để lấy thêm can đảm cho bản thân.
Tên cầm đầu quan sát xung quanh rồi cười ha hả: “Ranh con, ở đây không tiện nói chuyện, mày có muốn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585319/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.