Vừa mới dứt lời, người phụ nữ trung niên kia đã vén ống tay áo lên để lộ ra cánh tay của mình, quả thật có vùng nổi lên chằng chịt những nốt đỏ nhỏ.
“Cái công ty vô đạo đức của mấy người đang làm hại người ta nhiều lắm đó! Cũng chỉ tại mặc quần áo của mấy người mà bây giờ tôi đang ngứa ngáy khắp người đây!”
“Rốt cuộc thì mấy người đã dùng thứ nguyên liệu nào, sao mà bụng dạ hiểm độc thế hả!”
Người phụ nữ trung niên mắng chửi to lên như một người đàn bà chanh chua.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Gia Giai nhíu mày, cô ấy có thể đảm bảo rằng nguồn nguyên liệu của công ty hoàn toàn hợp pháp và đáng tin cậy.
Dương Tiêu rùng mình, lấy điện thoại di động ra.
“Mọi người không thể nói bệnh tật là vì sản phẩm của chúng tôi, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ và các bộ phận kiểm tra chất lượng cho mọi người.”
“Tin rằng bọn họ sẽ cho chúng ta một câu trả lời công bằng.”
Kết quả là Dương Tiêu còn chưa nói hết câu thì người đàn ông trông như kẻ lưu manh kia đã dùng một tay đập nát điện thoại của Dương Tiêu.
Nhổ nước bọt nói: “Đệch, ai mà biết có phải mày định liên hệ gọi mấy lang băm của mình đến diễn kịch không? Muốn tìm bác sĩ để chứng minh thì bên bọn tao có!”
Nói xong, anh ta móc ra một tờ gọi là giấy chứng nhận bác sĩ.
Bên trên viết nguệch ngoạc rằng nguyên nhân gây ra dị ứng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585317/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.