Lương Minh Trạch và Dương Hinh Nhi đều rất lo lắng cho cô.” 
Lương Nhã Trân nhìn ánh đèn thành phố in bóng trên mặt sông, đôi mắt như nước. 
Cô đưa chai rượu vang đỏ kề lên đôi môi tựa như trái anh đào, thổi hai hơi thật mạnh, cảm thấy người có phần lâng lâng, có phần ngơ ngẩn. 
Dương Tiêu không ngăn cô, để mặc cho cô uống, lẳng lặng đứng canh chừng bên cạnh cô. 
“Anh, biết không...” 
Không biết bao lâu sau, cô hé cánh môi đỏ, run run nói. 
Dương Tiêu không đáp, chỉ lắng nghe. 
Cánh tay trắng như thân hành của cô nâng chai rượu lên làm thêm một ngụm, nói ngắc ngứ. 
“Thực ra, hồi nhỏ, địa vị của gia đình tôi trong gia tộc cũng không thấp.” 
“Cha tôi, xưa nay rất có thực lực, cũng chịu khó phấn đấu, để gia đình ba người tôi có cuộc sống tốt đẹp.” 
“Chỉ có điều, anh biết tính ông ấy đó… Ông ấy là một người hiền lành.” 
“Năm tôi sáu tuổi, ông ấy bị người ta gài bẫy, kể từ đó nhà chúng tôi rơi thẳng xuống ngàn trượng...” 
“Cũng bắt đầu từ độ đó, mẹ tôi thay đổi, thay đổi hoàn toàn… Mẹ tôi bắt đầu trở nên rất bợ đỡ, thường xuyên cãi nhau với cha tôi.” 
“Lúc đó, tôi từng lặng lẽ thề rằng, nhất định phải khiến gia đình tôi có lại cuộc sống tươi đẹp một lần nữa, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.” 
Cô nghiến chặt hàm răng ngà, dường như đang mặc sức thổ lộ tất cả, giơ chai rượu lên uống một ngụm. 
“Kể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2584974/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.