Chương trước
Chương sau
Quản lý Hoàng lập tức đem máy quẹt thẻ tới.

Tên đầu trọc lấy ra một tấm thẻ màu trắng từ trong túi, vẫy vẫy với Dương Tiêu.

“Thẻ tín dụng bạch kim được phát hành bởi Ngân hàng Thế giới, hạn mức 1500 vạn.”

Đám đông nhìn tấm thẻ trong tay hắn, lần lượt lộ ra ánh mắt cảm thán kinh ngạc!

Thậm chí có người nói: “Không hổ là khách hàng có thẻ Thái tử VIP của Vạn Phúc, hạn mức này, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ!”

Tên đầu trọc cầm thẻ bạch kim quẹt một cái, máy liền hiển thị hạn mức hiện tại: 1500 vạn!

Xác nhận dấu vân tay xong, thanh toán thành công.

Quản lý Hoàng lập tức bảo phục vụ cẩn thận gói mặt dây chuyền kia lại, trao tận tay cho người đẹp kia.

Bỗng chốc, tên đầu trọc và người phụ nữ có một cảm giác thắng lợi, ở trên cao nhìn xuống Dương Tiêu.

Dương Tiêu cũng không nói gì, lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ.

Đám đông nhìn tấm thẻ đen thui trong tay Dương Tiêu thầm nghĩ anh giả vờ làm màu, một tên shipper còn học đòi người ta chơi thẻ đen?

Quản lý Hoàng nhìn thấy Dương Tiêu lấy thẻ ra liền đem máy quẹt thẻ qua.

“Này, anh ta hình như muốn quẹt thật!” Không biết tiếng của ai phát ra từ trong đám người.

Không ngờ tên này lại muốn quẹt thẻ thật, tên đầu trọc nhíu nhíu mày.

Hắn chăm chú nhìn tấm thẻ trên tay Dương Tiêu, lại phát hiện trước giờ chưa từng thấy qua loại này, không nhịn được chế giễu.

“Ô, xem ra đúng là giàu ngầm?”

“Nhưng mà thẻ thôi mà, tôi nhiều lắm.”

Nói xong, ngoại trừ tấm thẻ bạch kim kia ra, hắn lại lấy ra tấm thẻ màu tím thứ hai từ trong túi, cầm trong tay vẫy vẫy.

“Đây là thẻ kim cương, hạn mức 4000 vạn!”

Cuối cùng, hắn còn lấy ra một tấm thẻ tử kim, một mặt đắc ý: “Thẻ tử kim cao quý, hạn mức, một trăm triệu!”

Thẻ tử kim vừa xuất hiện, bỗng vang lên tiếng kêu kinh hoàng!

Thẻ tín dụng hạn mức một trăm triệu, trời ạ, thật sự không dám tưởng tượng thế giới của người có tiền!

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều nhìn tên đầu trọc với ánh mắt sùng bái.

Người phụ nữ ở trong lòng hắn bỗng cảm giác mặt mình như sáng gấp mấy lần!

Kết quả ngay lúc này, Dương Tiêu quẹt thẻ rồi.

Máy: “Cạch, thẻ Hắc Kim Long Hoàng, hạn mức: vô hạn!”

Thoáng chốc!

Cả căn phòng yên lặng đến lạ!

Chỉ còn tiếng thở của đám người…

“Vô…”

“Vô hạn?”

“Sao có thể, đó là thẻ giả gì!”

Tên đầu trọc sao có thể chấp nhận sự thật này!

Dương Tiêu xác minh vân tay xong, quản lý Hoàng cầm điện thoại xác minh, bỗng chốc tươi rói rực rỡ quay người, gập người với Dương Tiêu!

“Thanh toán thành công, do ngài đã mua sắm 3888 vạn trong một lần tại Vạn Phúc Quốc Tế, nên nhận được thẻ cao cấp nhất của tập đoàn Vạn Phúc chúng tôi, thẻ Hoàng đế VIP!

Quản lý Hoàng mừng rỡ nhìn Dương Tiêu!

Tuy anh cũng không biết tấm thẻ trong tay Dương Tiêu rốt cuộc lai lịch ra sao nhưng kệ đi, chỉ cần có thể thanh toán là được rồi!

Lần này thu được một khách hàng đẳng cấp, chỉ một đơn này đã đủ người ta làm mười năm rồi!

Quản lý Hoàng kích động không thôi!

Nhìn thấy người ta thanh toán thành công rồi, tên đầu trọc mắt chữ a mồm chữ o!

Tất cả mọi người lúc này chỉ cảm thấy mặt nóng bừng!

Thẻ vô hạn mức, họ đã từng nghe qua, nhưng đó là thứ chỉ những người có thân phận địa vị vô cùng tôn quý mới có tư cách sở hữu!

Bây giờ, họ lại chuyển tầm mắt sang người đàn ông trẻ tuổi này, có cảm giác như đã mấy đời vậy.

Nhớ lại câu nói lúc người ta mới bước vào tiệm “Tôi không phải giao đồ ăn”

Nhất thời, bọn họ xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm hố mà chui xuống.

Người phụ nữ xinh đẹp vừa cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ, bây giờ lại như rơi xuống vực thẳm, bị một shipper vả mặt.

Cô không chấp nhận được!

Cô hạ giọng nói với tên đầu trọc: “Anh, không phải anh có thẻ hạn mức một trăm triệu sao, mua đi, mua đồ đắt hơn anh ta đi!”

“Ban nãy tôi muốn nói rồi, nếu anh có thẻ một trăm triệu, sao còn mua cho vợ mặt dây chuyền rẻ nhất?”

“Đồ phế vật vô dụng!”

Lời vừa dứt, sắc mặt của tên đầu trọc bỗng trầm xuống.

Thật ra chỉ có bản thân hắn biết, tấm thẻ tử kim đó là của cha hắn.

Hắn chỉ lén lấy ra khoe khoang, nếu dám quẹt thật, cha hắn không đánh chết hắn mới lạ.

Chỉ có tấm thẻ bạch kim mới là của hắn.

Bây giờ hạn mức thẻ bạch kim cũng gần hết rồi, đây đều là bản tính ra vẻ, kết quả giờ cô ta còn nói bên tai hắn!

Hắn tức tối, liền tát người phụ nữ một bạt tai!

“Tỏ vẻ cái gì, đồ ngu!”

Bây giờ, hắn chỉ đau lòng thay hơn một nghìn vạn kia, nếu không phải vì cô ta, lấy đâu ra lắm chuyện như vậy?

Tiền tiêu rồi, tỏ vẻ thành công thì thôi đi, nhưng bây giờ còn bị người khác vả mặt.

Hắn chỉ thấy vô cùng xấu hổ, lập tức chạy nhanh khỏi cửa tiệm, tránh để tiếp tục mất mặt, kết quả xuống cầu thang gấp quá, bước hụt một chân nên ngã sõng soài.

Dương Tiêu nhìn thấy thì không khỏi bật cười, cầm quà lên rời đi.

Đặt chuỗi ngọc lục bảo hơn ba nghìn vạn trong thùng để đồ ăn của xe Mỹ Đoàn, Dương Tiêu lái xe đi cái vù.



Bên này, cửa công ty Lương Nhã Trân mở lớn, vị nữ chủ tịch tóc dài xinh đẹp, khắp người tỏa ra khí chất lạnh lùng, diễm lệ bước thẳng ra ngoài.

Vô số nhân viên nam thấy chủ tịch Lương ra ngoài rồi liền lần lượt liếc nhìn, không nhịn được mà nhìn lần thứ hai.

Nhưng cô vừa đi đến bên đường, một chiếc xe lạ dừng trước mặt cô, từ trong xe ló ra một cái đầu: “Người đẹp Lương, đã lâu không gặp.”

Lương Nhã Trân hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn, là Đinh Vũ Bạc.

Sao anh ta lại đến đây?

Nhớ năm đó bản thân vẫn còn độc thân, Đinh Vũ Bạc này theo đuổi cô rất nhiều lần, nhưng đều bị cô từ chối.

Sau đó hai ba năm không gặp, sao hôm nay anh ta lại tới?

Chưa đợi Lương Nhã Trân nói chuyện, Đinh Vũ Bạc đã mở miệng: “Dạo này Giang Thành thực sự xảy ra nhiều chuyện quá.”

“Chuyện chồng em ngồi tù, anh cũng nghe nói rồi.”

“Ôi, không ngờ chuyện bất hạnh này lại xảy ra với em.”

“Cũng tại hai năm qua anh đi nước ngoài học, nếu có thể ở bên em, cùng em vượt qua quãng thời gian khó khăn đó thì tốt biết bao.”

Nghe anh ta nói, Lương Nhã Trân ngại ngùng cười, thầm nghĩ người này cũng ảo tưởng quá đi.

Anh sao mà biết quãng thời gian khó khăn của tôi là khi nào chứ.

Thực tế, tránh khỏi Trần Khải Hoàng, cô mừng còn không kịp.

Đinh Vũ Bạc lại nói: “Với lại, chuyện chữa trị anh cũng biết rồi, ôi, em thật đáng thương, chuyện xui xẻo cứ liên tiếp xảy ra với em.”

Nói tiếp, tên Đinh Vũ Bạc này còn tự mình đa tình lắc đầu than thở, thiếu chút thì khóc.

Lương Nhã Trân híp mắt, thầm nghĩ đáng thương con khỉ, chị đây gần đây tâm trạng vui vẻ lắm.

Đinh Vũ Bạc lại nói: “Nghe nói cha đứa nhỏ là kẻ không ra gì, còn đeo bám em?”

“Yên tâm, chỉ cần ngày nào còn có Đinh Vũ Bạc anh, anh nhất định sẽ không để hắn làm hại em!”

Nhìn đối phương tự hào dũng cảm, Lương Nhã Trân ngại ngùng cười: “À, vậy sao, vậy cảm ơn anh trước…”

Chính lúc này, một chiếc xe Mỹ Đoàn từ phía trước đi tới, cô nhìn không khỏi sững sờ.

Người trên xe, cô nhận ra, là Dương Tiêu?

Thấy cô nhìn chiếc xe ngây ngốc, Đinh Vũ Bạc chất vấn: “Thế nào, người em quen sao?”

Thấy chiếc xe điện Mỹ Đoàn đến ngã rẽ không nhìn thấy nữa, Lương Nhã Trân ngây ra gật đầu: “Ừm, anh ấy là kẻ không ra gì mà anh nói…”

Lời vừa dứt, Đinh Vũ Bạc nhìn theo Dương Tiêu đã khuất với nụ cười mỉa mai, cười nói: “Chỉ vậy à? Một người shipper?”

“Chỉ vậy mà cũng quấn theo em à, anh ta xứng không?”

“Xem ra da mặt anh ta cũng dày nhỉ.”

“Em nhìn cái thùng xe đó đi, cho dù đựng đầy thì cũng được mấy đồng chứ, kể cả em tự nguyện theo anh ta, anh ta cũng sẽ để em chịu khổ thôi!”

Thấy Lương Nhã Trân không nói, Đinh Vũ Bạc còn tưởng cô bị uất ức, nói thẳng: “Yên tâm, anh sẽ tìm cơ hội thay em dạy dỗ anh ta, xem anh ta còn dám bám theo không buông nữa không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.