“Được rồi quy tôn tử, tao là vương bát đản…”
An Thế Duy nghe được ba chữ “quy tôn tử” đang muốn phát tác, lại lập tức nghe được Trịnh Liệt tự nhận mình là “vương bát đản”, sửng sốt một lúc liền nhịn không được vui vẻ, sắc mặt biến hóa không kịp khiến biểu tình của hắn vặn vẹo, vừa buồn cười vừa quái dị.
Trịnh Liệt cố nén trụ đau đớn trên người, ra vẻ tiêu sái đứng thẳng, rộng lượng vươn tay về phía An Thế Duy.
An Thế Duy cắn răng nhếch miệng nửa ngày, vốn định không để ý cánh tay đưa ra của Trịnh Liệt, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Sân đang theo dõi hắn, hắn không cam nguyện cầm tay Trịnh Liệt đứng lên.
“Cảm tạ, vương bát đản.”
“…. Không cần khách khí, quy tôn tử.”
Hai người vừa mở miệng, mùi thuốc súng vô tình lại bốc lên.
Lý Hướng Nam nhìn sắc mặt bọn họ — hai tên này đều là đánh người chuyên vẽ mặt, bất quá may mắn bọn họ lúc đánh nhau đều che chở cái mặt mình, nên trên mặt bị thương rất nhẹ. Thấy không khí lại bắt đầu cung giương nỏ trương, y ho nhẹ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, hàm súc ý bảo bọn họ nhìn mặt xanh mét của Tiêu Sân.
Trịnh Liệt cùng An Thế Duy theo bản năng cùng nhìn về phía Tiêu Sân, bị hắc khí trên người hắn hù dọa,
— đắc! Mặt mũi ai không nể chứ mặt mũi Tiêu Sân nhất định phải nể, trừ khi bọn họ không còn muốn ra khỏi cửa!
Trịnh Liệt và An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-va-cac-con-nuoi/2376770/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.