A Chiêu, A Chiêu. 
Hãy mau tỉnh lại… 
Khương Dao nghe thấy có người đang lo lắng gọi tên cô, còn mạnh tay bấm vào huyệt nhân trung của cô. 
Đầu óc cô mơ hồ, tai như bị bịt lại, tất cả âm thanh đều như bị chắn bởi một bức tường dày. 
Cơ thể cô như đang ở giữa biển sâu, chầm chậm chìm xuống, những âm thanh ấy tựa như vô số bàn tay nâng đỡ, kéo cô lên trên. 
Cuối cùng, âm thanh từ xa trở nên gần gũi và rõ ràng. 
Khi mở mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên bãi cỏ, quần áo ướt sũng. Cách đó không xa, đám cháy dữ dội bốc lên, khói đen dày đặc, tro tàn từ gỗ cháy rơi xuống như những bông tuyết. 
Dù cố gắng cứu hỏa thế nào cũng không ngăn được ngọn lửa lan rộng, mọi nỗ lực đều vô ích. 
Những người lính cứu hỏa đã kiệt sức, ngồi gục một bên nhìn ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ căn nhà. 
"A Chiêu tỉnh rồi!" 
"A Chiêu không sao chứ?" 
Giọng nói vui mừng vang lên, khi cô vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Lâm Tố và Khương Phất Ngọc. 
Thấy cô tỉnh lại, cả hai đều nhẹ nhõm. 
Khương Dao cố ngồi dậy nhưng nhận ra cơ thể mệt mỏi vô lực, có lẽ vụ nổ vừa rồi đã gây ra nội thương, tất cả cơ bắp trên cơ thể đều đau nhức. 
Cô há miệng dịnh nói chuyện, nhưng khói đã làm họng cô bị kích thích, vừa động đậy là muốn ho, cổ họng đau như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi-/3733272/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.