Có thể chấp nhận chuyện như vậy sao? Đầu cô giống như bị chập mạch, nhưng mà lúc anh nói lời này, cô giống như là rất vui vẻ.
"Vậy chúng ta thử ở chung một chỗ đi!" Cô nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói.
"Thật sao?" Anh lập tức thụ sủng nhược kinh(được yêu thương mà lo sợ).
"Thật ra thì, em cũng thích anh! Chỉ là, anh còn chưa có nghe em nói thì đã rời đi xa như vậy rồi." Cô cười tự giễu.
"Sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa." Anh nói chắc chắn.
Cô cười đến dịu dàng, trước mặt người khác, cô luôn luôn có vẻ lành lùng và máu lạnh, nhưng trước mặt anh, cô lại cười rất dịu dàng.
Hoan Hoan nhìn dáng vẻ hai người thâm tình, lấy tay che mắt: "Mẹ, con không có nhìn lén nha!"
Nghe được lời nói của Hoan Hoan, lúc này cô cảm thấy rất ngượng ngùng, may mà Dương Dịch mở miệng giải quyết Hoan Hoan.
"Hoan Hoan có thích quà chú tặng hay không vậy!" Anh cười khi thấy cô ngượng ngùng, nhưng anh cũng không nhẫn tâm làm cô quá xấu hổ.
"Thích"
"Vậy, Hoan Hoan có muốn trở về phòng nghiên cứu hay không!" Đôi mắt Hoan Hoan đảo qua đảo lại giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch lúc này mới mở miệng lần nữa: "Được ạ! Mẹ ơi, chú, con đi trước."
"Ừ, Hoan Hoan đi đi!" Anh vỗ nhẹ vào vai nhỏ của Hoan Hoan, đưa món đồ chơi trên bàn cho Hoan Hoan.
"Đúng là quỷ quái!"
"Đúng vậy, gần đây Hoan Hoan càng ngày càng quỷ quái, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-dai-than-me-khong-de-theo-duoi-dau/2175431/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.