Vương phi? Không phải Thái Hậu sao? Lăng Nhược Nhược có chút trợn tròn mắt, cái đó và phỏng đoán của nàng không giống nhau a, người muống mệnh của nàng hẳn là Thái Hậu mới đúng a, sao lại biến thành Vương phi? Hoa mụ mụ thấy vẻ mặt nàng có chút đăm chiêu, không dám quấy rầy nàng suy nghĩ, đành phải chờ ở một bên, kỳ thật Hoa mụ mụ có một bụng đầy lời muốn với nàng. Lăng Nhược Nhược suy nghĩ nửa ngày, đau khổ không thể đoán ra, thấy biểu tình của Hoa mụ mụ như muốn nói lại thôi, nàng vừa định hỏi, đột nhiên ý tưởng chợt lóe sáng, như có một loại linh quang, phúc chí tâm linh thấu triệt. Vũ Sương Nhi, đúng rồi, chính là Vũ Sương Nhi, nàng ta không phải cũng ghi hận mình trong lòng đó sao. Nếu không phải Thái Hậu, như vậy chính là nàng ta, nhất định là nàng ta. Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng không khỏi vui sướng lên, vì phát hiện này mà cảm thấy đắc ý dào dạt. Bất quá, ngay sau đó, Lăng Nhược Nhược lại phát sầu, tựa hộ kết cuộc của những kẻ đắc tội nữ nhân có vẻ khá thảm. Hoa mụ mụ thấy Lăng Nhược Nhược một hồi hỉ một hồi ưu, rốt cục nhịn không được: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Nàng có chút lo lắng, không biết là phúc hay họa, tiểu thư là người rất tốt, nàng thực thích Lăng Nhược Nhược, thậm chí nhất kiến như cố. Lăng Nhược Nhược phục hồi tinh thần lại, trấn an cười với Hoa mụ mụ, thoải mái nói: “Ta không sao. Hoa mụ mụ ngươi yên tâm, ta sẽ tự chiếu cố mình, yên tâm, nàng ta không làm khó được ta.” Chỉ là một Vũ Sương Nhi thôi, ngay cả lão công đều bị người ta đoạt, nàng ta còn có bao nhiêu năng lực, hơn nữa, Lăng Nhược tin tưởng với trí tuệ vô cùng của một người hiện đại, nàng sao có thể đấu không lại một nữ tử cổ đại nho nhỏ. “Tiểu thư, ngài khả trăm ngàn đừng đại ý. Ta đã lăn đi đánh lại giữa chốn nữ nhân nhiều năm như vậy, rất rõ điểm tâm tư của nữ nhân gia. Độc nhất phụ nhân tâm a, đạo lý này không nên khinh thường.” Hoa mụ mụ trịnh trọng nói, sợ Lăng Nhược Nhược vì đại ý mà gặp nạn. Lăng Nhược Nhược cảm kích gật gật đầu, lĩnh tình: “Cám ơn Hoa mụ mụ, ngươi yên tâm, ta nhất định tự chiếu cố bản thân mình, ta cũng sẽ cẩn thận.” Hoa mụ mụ yên tâm, nàng không thể ở lâu, còn phải vội vàng trở về: “Vậy ta đi trước, nếu để cho người ta phát hiện sẽ không tốt lắm.” Lăng Nhược Nhược cũng biết, vì thế gọi người tiễn nàng đi, thẳng đến nàng rời đi thì thôi. Nhưng mà, nửa ngày sau, bên ngoài trang viên liền truyền đến tiếng cãi nhau, quấy nhiễu Lăng Nhược Nhược đang ngồi trầm tư trong rừng trúc, đang định do dự xem có nên đi ra ngoài nhìn một cái hay không, thì thấy Phương bá vội vội vàng vàng chạy vào. “Tiểu thư, tiểu thư, mau trốn đi, mau trốn đi.” Phương bá chạy không kịp thở, hô to không ngừng, thần sắc lo lắng, bộ pháp hỗn độn. Lăng Nhược Nhược kinh hãi, lập tức đứng lên, chạy về phía hắn. “Phương bá, xảy ra chuyện gì?” Nàng chạy đến trước mặt hắn, đỡ hắn dậy, hỏi. Phương bá sốt ruột đẩy nàng ra, liên tục thúc giục: “Tiểu thư đi mau, bên ngoài có một đám người đến đây, la hét muốn xông vào tìm ngài. Hiện tại bị chúng ta tạm thời ngăn cản, đi mau, nếu không đi sẽ không kịp.” Lăng Nhược Nhược đỡ Phương bá đi về phía trước, đầu óc lại nhanh chóng chuyển động, chỉ sợ hiện tại dù có đi cũng đã không còn kịp rồi. Vì thế, nàng quay sang giữ chặt Phương bá, nói: “Phương bá, ngươi giúp ta mang tiểu bảo bảo đi trốn đi, ngươi quen thuộc thôn trang này, nếu chúng ta cùng đi sợ là chạy không thoát, không bằng từ ta ứng phó, như vậy còn có thể giữ an toàn cho thôn trang và cục cưng. Phương bá vừa nghe, cảm thấy tựa hồ không có biện pháp nào tốt hơn, hai người trốn khẳng định trốn không được, khả năng bị bắt quá lớn, vì thế vội vàng nói: “Tiểu thư, ta lập tức phải đi. Ngài, cẩn thận một chút.” Nói xong, vội vàng chạy vào biệt viện trong rừng, đi tìm bé. Lăng Nhược Nhược đứng không nhúc nhích, nhìn Phương bá mang bé đi vào sâu trong rừng trúc, nàng biết Phương bá nhất định có biện pháp bảo vệ bé. Mà nàng, nếu cũng đi, không chỉ sẽ gây bất lợi cho thôn trang, càng gây bất lợi cho bé. Hai người, chỉ có thể chọn một. Tiếng cãi vã bên ngoài càng lúc càng lớn. Tiếng bước chân ùn ùn tiến về hướng của nàng, xem ra những người này đã có chuẩn bị trước, rất có khả năng là đã theo dõi Hoa mụ mụ. Nếu không, chỉ mới nửa ngày, sao có thể chuẩn xác tìm tới cửa. Nàng thản nhiên thong thả, áo trắng váy trắng, tố trang thanh nhã, u nhã đi dạo trong rừng trúc, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất, chiếu lên trên thân thể của nàng, khiến nàng càng thêm thanh trần thoát tục, tựa như một tiên tử hạ phàm. Mọi tiếng cãi vã ầm ĩ liền nháy máy đình chỉ khi vừa thấy thấy nàng, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng. Mà nàng cũng nhìn về phía bọn họ, thản nhiên, tầm mắt thanh minh đánh giá bọn họ. “Là nàng, chính là nàng, Lăng Nhược Nhược.” Đột nhiên, trong đám người xa lạ kia, một tên tráng hán tựa hồ là đầu lĩnh la to lên một câu. “Tiểu thư.” Mọi người trong thôn trang cũng sốt ruột kêu lên, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng hơn một tầng lo lắng. Dù sao, nàng đã cho bọn họ cuộc sống tốt hơn. Khi đám người xa lạ đã biết nữ tử trước mắt chính là người bọn họ muốn tìm, liền kích động, sôi trào lên, bọn họ chỉ cần bắt được nàng là có thể hoàn thành nhiệm vụ. “Xông lên, mang nàng ta đi.” Mục tiêu chính là Lăng Nhược Nhược, lúc này lại quên là còn bé, thế nên vừa thấy nàng, liền nghĩ mình sắp hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời đi. Người trong trang viên không địch nổi đám người xa lạ to lớn khổng võ hữu lực, Lăng Nhược Nhược cũng không giãy dụa, cứ như vậy bị bọn họ mang đi. Kỳ thật nàng rất muốn biết suy đoán của mình đúng hay không. Quả nhiên, thấy nàng cực độ phối hợp, đám người xa lạ nọ cũng không khó xử nàng, chỉ lôi kéo nàng lên xe ngựa, khẩn cấp rời đi trang viên. Lăng Nhược Nhược bị nhốt trong xe ngựa, không biết trải qua bao lâu, đi qua bao xa, vòng vo bao nhiêu ngả rẽ, rối cuộc mới chậm rãi ngừng lại. Nàng biết, mục đích đã đến. Nàng sắp được biết, là loại người nào, muốn bắt nàng, muốn giết nàng. “Đi ra.” Một tiếng hét to từ ngoài xe ngựa truyền đến, cửa xe ngựa bị mở ra, ánh mắt trời chói mắt đột nhiên chiếu vào. Nàng không nói gì nhảy xuống xe ngựa, vừa đứng vững, liền thấy Vũ Sương Nhi và Uyển Ngữ đứng cách đó không xa. Nguyên lai đúng thật là nàng ta, quả nhiên không ngoài sở liệu. Lăng Nhược Nhược kìm lòng không đậu lộ ra thản nhiên tươi cười, bộ dạng như thể mọi sự tình đều rõ như lòng bàn tay. “Không ngạc nhiên?” Vũ Sương Nhi chậm rãi đi về phía Lăng Nhược Nhược, mặt không chút thay đổi nói. Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, không ngạc nhiên. Nữ nhân, có rất nhiều lúc, còn đáng sợ hơn nam nhân. “Nếu hôm nay ta muốn ngươi chết, có ngoài ý muốn không?” Vũ Sương Nhi bây giờ và vị Vương phi trong vương phủ quả thực như hai người, nếu Tát Hoàn nhìn thấy, nhất định sẽ rất chấn động. Lăng Nhược Nhược lắc đầu, nở nụ cười. “Vũ Sương Nhi, ngươi muốn ta chết, ngươi có thể có được trái tim của nam nhân kia sao? Ta chết, nếu hắn biết là ngươi làm. Nữ nhân tâm ngoan thủ lạt như vậy, hắn còn dám muốn sao? Hắn có thể muốn sao? Hắn sẽ muốn sao?” Lăng Nhược Nhược không phải cố ý kích thích Vũ Sương Nhi, nàng nói là sự thật. Nhưng mà, Vũ Sương Nhi lại bị chọc giận, nữ nhân một khi nổi giận, sẽ không muốn sống, thậm chí sẽ không còn lý trí. Cho nên, Vũ Sương Nhi nở nụ cười, lạnh lùng nở nụ cười: “Lăng Nhược Nhược, ta không ngốc, nếu ngươi chết, hắn sẽ biết là ta làm sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho người đi nói với hắn? Ngươi cho là người chết rồi mà vẫn có thể mở miệng nói chuyện?” Nàng không phải đồ đần, lại càng không ngốc. Vũ Sương Nhi thực độc, không phải bình thường ngoan độc. Loại nữ nhân này, khi đã điên cuồng, tuyệt đối khủng bố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]