Tuyết lại rơi rồi.
Ngoài này đá rơi lất phất những hạt tuyết trắng, gió lạnh thổi những mảnh tuyết bay theo rơi xuống, không lãng mạn duy mỹ mà chỉ khiến
lòng họ kinh hoảng sợ hãi.
Kiều Bích Ngọc lấy điện thoại của mình ra, lượng pin chỉ còn lại mười lăm phần trăm.
Mặc dù khu này do ngoài vùng phủ sóng nên không có tín hiệu, nhưng tốt xấu gì điện thoại cũng có thể miễn cưỡng làm đèn pin, ánh sáng yếu ớt cũng khiến người ta yên tâm hơn là tối đen đưa tay không thấy năm ngón một chút.
Cô cũng để ý là trên màn hình điện thoại hiển thị bây giờ là chín giờ tối.
Thời gian trôi qua thật chậm.
Trốn trong nhà đá hoang sơ bẩn thỉu này, đến bao giờ mới chịu đựng được đến lúc trời sáng đây.
“Sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?”
“Những người ở khách sạn đều đang đợi người khác đến cứu, sao họ có thể mạo hiểm xuống núi cứu chúng ta được… Có thể là cho rằng chúng ta đều đã chết sạch cả rồi.”
Người có chòm râu lớn và vợ anh ta nhỏ giọng nói chuyện với nhau, dáng vẻ của họ hung hãn dỡ tợn, nhưng giọng nói lúc này lại tàn đầy tuyệt vọng và lạc lõng.
Họ đều đang trực tiếp ngồi trên bùn đất dơ bẩn, ai nấy đều mệt mỏi tiều tụy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, trông cho trời mau sáng, bị nhốt trong ngọn núi tuyết này không biết bây giờ mình đang ở đâu, bên ngoài trời tối đen nguy hiểm đang rình rập, ngoại trừ đợi ra thì còn làm gì khác được chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679182/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.