Kiều Bích Ngọc đã đứng thẳng người, che chở Bùi Thanh Tùng sau lưng, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào nhiếp ảnh gia.
Trên cánh tay người có chòm râu lớn có vết thương, sắc mặt và tinh thần anh ta cũng vỗ cùng yếu ớt tiểu tụy, anh ta vốn không hề muốn ra tay thật, chỉ là do ích kỷ muốn độc chiếm căn nhà đá này thôi.
“Căn nhà đá này là do người đi săn dựng nên từ rất lâu rồi, quá lâu chưa có ai đến đây, trong nhà đá vừa sâu vừa tối, nói không chừng còn có gấu đen trốn trong đấy ngủ đông cũng không chừng, vội xông vào sẽ rất nguy hiểm.”
Nhiếp ảnh gia nam này có vẻ hiểu rất rõ về hoàn cảnh ở đây.
Anh ta đang nói thì dừng lại một lát, ánh mắt lại nhìn về phía Kiều Bích Ngọc: “Trên người cô
Ngọc có bật lửa, mang theo ánh lửa sáng vào
trong nhà đá dò đường, đốt lửa sưởi ấm mới qua được đêm nay, nếu không tất cả mọi người đều phải chết ở đây.”
Người có chòm râu lớn kia nghe thấy từ ‘chết’ thì cả người hoảng loạn, trận tuyết lở vừa qua quá đáng sợ, anh ta cũng bò từ trong đống tuyết ra, nhặt về cái mạng từ chốn nguy hiểm, anh ta không muốn chết.
“Sao anh biết tôi có bật lửa.”
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc nghiêm túc hơn, người nhiếp ảnh gia này từ đầu đã quan sát cô, đặc biệt hiểu rõ về cô.
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào trumtruyen.com để đọc truyện nhé
Khóe môi nam nhiếp ảnh gia cong lên vẻ nên một nụ cười không rõ ý tứ, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679181/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.