Chương trước
Chương sau
“Đây chẳng phải là chú của Đường Tuấn Nghĩa sao?”
Đây là lần đầu tiên Mạc Cảnh Sơn đến Kiều gia, anh chần chừ đợi ở ngoài cửa nửa tiếng mới vào. Khi người ra đón là Cung Nhã Yến, gương
mặt già nua của ông bỗng trở nên đỏ bừng. “Đây là cho cô… Chúc mừng năm mới.”
Mạc Cảnh Sơn xấu hổ, nói vội rồi nhanh chóng đưa giỏ quà cho Cung Nhã Yến.
Cũng Nhã Yến niềm nở đón khách.
“Thực ra tôi cũng có việc, hôm nay tôi đến, có chuyện muốn hỏi Kiều Bích Ngọc.”
Mạc Cảnh Sơn luống cuống, mặt đỏ bừng lo lắng nói với Cung Nhã Yến, rồi nhanh chóng đưa
Kiều Bích Ngọc ra cửa.
“Chú thích dì của tôi đúng không?” Kiều Bích Ngọc bị kéo ra khỏi cửa, đã lập tức khỏi trước khi ông kịp mở miệng.
Sắc mặt của Mạc Cảnh Sơn bỗng căng thẳng, ông không muốn thừa nhận, hét lớn: “Không có chuyện đó đâu, đừng nói nhảm!”
“Hôm nay tôi tới hỏi cô, Đường Tuấn Nghĩa có tìm cô không?” “Không.”
Kiều Bích Ngọc thấy vẻ nghiêm tọng của Mạc Cảnh Sơn, rồi lại thấy ông lẩm bẩm. “Không
thể nào, rõ ràng đã xuống máy bay rồi mà…
Mạc Cảnh Sơn dường như thực sự bận, ông nhập số di động của mình vào máy của Kiều Bích Ngọc, “Nếu Đường Tuấn Nghĩa liên lạc với cô, cô phải thông báo cho tôi ngay lập tức.” Nói xong, ông vội vã xoay người rời đi.
“Tuấn Nghĩa xảy ra chuyện gì?”
Kiều Bích Ngọc nhìn theo ông ta, hét lớn.
Mạc Cảnh Sơn nhanh chóng nổ máy, bực bội và sốt ruột, “Chết tiệt, một người to lớn, sống sờ sờ ra đấy, sao lại biến mất như không khí được…”
Kiều Bích Ngọc đứng ở trước cửa nhà cô, nhìn xe của Mạc Cảnh Sơn rời đi, rốt cuộc cũng không nghe thấy ông nói gì, nhưng vẻ mặt ông thực sự nghiêm trọng.
“Đó là cậu nhóc ngốc nghếch nhà Đường gia sao?“
Khi cô bước vào, bà cụ Kiều nói chuyện với Cung Nhã Yến về Đường Tuấn Nghĩa, “Ta vẫn nhớ, đó là một cậu bé rất đẹp, ông nội của Bích Ngọc còn từng bảo sẽ cho hai đứa đính hôn. Nhưng mọi người nói rằng, cậu bé ấy bị sốt cao, ảnh hưởng đến não khi còn nhỏ. Nên là chỉ số IQ của cậu có vấn đề….”
“Bà nội, Tuấn Nghĩa rất thông minh, chỉ là không thích nói chuyện.”
Kiều Bích Ngọc bước vào, thuận tiện đáp lời.
Cung Nhã Yến mỉm cười, “Từ nhỏ đến lớn, một khi có người bảo Đường Tuấn Nghĩa không thông minh, Bích Ngọc nhất định sẽ nổi nóng. Cũng vì chuyện này, cháu đã không ít lần đánh nhau với người ta khi còn nhỏ.”
“Những người đó đáng đánh.”
Kiều Bích Ngọc ngây người nhớ lại những chiến tích huy hoàng trước đây của cô, rồi lo lắng hỏi Cung Nhã Yến, “Dì ơi, Tuấn Nghĩa có liên lạc với dì không?”
Nhã Yến lắc đầu, “Tuấn Nghĩa? Dì đã lâu không gặp. Lần trước bố cháu nằm viện, dì đã định nhờ cậu ấy giúp đỡ, những điện thoại cậu
ấy tắt máy.”
Kiều Bích Ngọc lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trong danh bạ, cô gọi cho Đường Tuấn Nghĩa, nhưng vẫn là thuê bao.
Thấy cô cau mày, Nhã Yến quan tâm hỏi: “Chú của Đường Tuấn Nghĩa vừa mới tới, cậu ấy
xảy ra chuyện gì à?”
“Đường Tuấn Nghĩa là một đứa trẻ nhà nghèo. Hồi đó, mẹ cậu bị một người đàn ông họ Đường lừa gạt, nên cậu mới sinh ra với thân phận là con ngoài giá thú. Sau khi nhận tổ tông, cậu ấy vẫn thường bị Đường gia bắt nạt. Cậu ấy không có nhiều người thân thích…
Cung Nhã Yến rất quý Đường Tuấn Nghĩa, mấy lần được cậu giúp đỡ, vậy nên bà đưa ra đề nghị, “Bích Ngọc, cháu thử hỏi Lục Khánh Nam xem có tin tức gì không? Vừa rồi, chú của Đường Tuấn Nghĩa trông rất lo lắng.”
“Cháu biết.”
Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại lướt nhanh trên màn hình, đúng lúc ấy nhìn thấy Lục Khánh Nam đang gửi tin nhắn trên nhóm facebook
Lục công tử: [Bùi Hưng Nam, theo quy định của Lục gia chúng tôi, nhưng người đã kết hôn
phải đưa cho con cẩu độc thân là tôi đây một
phong bao lì xì lớn, đúng rồi, còn phải có phong bao của vợ cậu cho tôi nữa. Nếu không sẽ gặp xui xẻo]
Lục công tử: [Bây giờ bắt đầu luôn. Trước tiên, tôi sẽ gửi đi một phong bao nhỏ, và chọn một phong bao khác một cách ngẫu nhiên]
Lục Khánh Nam suốt ngày nhàn rỗi, nên đã lập một nhóm chat chung với bạn bè, hôm nay trông anh ta thực sự vui vẻ.
Bảo bối độc nhất: [Có ai biết về Đường Tuấn Nghĩa không?]
Kiều Bích Ngọc đột nhiên gửi tin nhắn, một
vài người trong nhóm lập tức phấn khích.
Lục công tử: [Kiều Bảo Nhi, thực sự là cô đấy à?]
Lục Khánh Nam nghỉ ngờ. Theo tin đồn, Kiều Bảo Nhi đã có một cuộc đấu khẩu với Quách Cao Minh, sau đó cô ấy đã rời khỏi thành phố Bắc An trong tổn thương. Do vậy, chẳng ai dám làm phiền cô trong những ngày năm mới.
Bảo bối độc nhất: [Tôi đang hỏi tin tức về Đường Tuấn Nghĩa. Gần đây cậu ấy có gặp chuyện gì không?]
Cả nhóm im lặng trong một phút.
Giọng điệu uy nghiêm này, đúng chuẩn phong cách nói chuyện của Kiều tiểu thư.
Thằng ngu nào nói Kiều Bích Ngọc đau lòng, đáng buồn là… chuyện ấy với cô như cái rắm thôi.
John lập tức trả lời, [Cô đang tìm Đường Tuấn Nghĩa của Đường gia, sinh sống tại thành phố Đà Lạt?]
[Chị dâu, tôi tình cờ gặp anh ấy tại sân bay quốc tế ở thành phố Bắc An vào đêm giao thừa. Khoảng bốn giờ chiều, anh ấy xuống máy bay mà không mang theo hành lý. Chẳng chỉ có anh ta là như thế…]
John kinh doanh tài chính nên cái tên Đường Tuấn Nghĩa rất quen thuộc với anh ấy. Lần gần đây nhất, thị trường chứng khoán chao đảo đều do Đường Tuấn Nghĩa. Chính vì điều này mà John có cơ hội gặp anh ta. Nếu như vị đại thần này muốn ăn quả đậm, chắc chắn không ít tài sản của họ sẽ không cánh mà bay.
Đã không ít công ty bị Đường Tuấn Nghĩa thâu tóm. [Chị dâu, đừng lo lắng, nếu có tin tức gì, tôi
sẽ thông báo cho cô]
Ai cũng biết Kiều Bích Ngọc là thế nào với
Quách Cao Minh, nên đều vào rep vài câu với cô. Nhưng tựu chung lại là không ai có tin tức gì của Đường Tuấn Nghĩa.
Cuối cùng, Bùi Hưng Nam phải gửi một tin nhắn riêng cho Kiều Bích Ngọc: [Cao Minh nhất định biết tin tức mà cô muốn biết]
Kiều Bích Ngọc nhìn vào điện thoại di động, im lặng một lúc.
Thấy cô đang có tâm trạng dùng facebook, Lục Khánh Nam cao hứng, lập tức nhắn tin riêng, [Đường Tuấn Nghĩa xảy ra chuyện gì sao?]
[Cô không cần lo lắng, thủ đoạn của Đường Tuấn Nghĩa so với Cao Minh còn tàn nhẫn hơn]
[Cô xem video ngắn hôm qua tôi quay về cặp song sinh chưa? Hôm qua là ngày mùng một, một số chúng tôi đã đến Quách gia, quay lén video]
Kiều Bích Ngọc thấy anh quá phiền, vì vậy định out khỏi facebook.
Biết rằng cô đang có tâm trạng không vui, Lục Khánh Nam lại gửi thêm một tin nhắn, [Kiều Bích Ngọc, cô không muốn thấy con trai mình chút nào sao?]
Câu nói này chủ yếu là muốn cô động lòng,
nhưng Kiều Bích Ngọc lại nổi cáu, đặt điện thoại xuống bàn.
Cung Nhã Yến quan tâm hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì?”
Kiểu Bích Ngọc thản nhiên đáp, “Đường Tuấn Nghĩa không sao. Cậu ấy đang sống một mình, không cần lo đâu.”
Vừa nói xong, sau bữa tối, Kiều Bích Ngọc trở về phòng.
Cô nhìn dãy số quen thuộc trên danh bạ và
do dự hồi lâu.
Bùi Hưng Nam nói đúng, nếu cô muốn hỏi về tin tức của Đường Tuấn Nghĩa, cách tốt nhất là tìm Quách Cao Minh.
Cuối cùng, cô gọi điện thoại cho anh.
Nhưng điện thoại cứ đổ chuông và không có ai trả lời, cho đến khi nó tự động ngắt tín hiệu.
Khi Kiều Bích Ngọc nghe thấy tiếng “bíp” cô không khỏi thở dài.
Nếu cuộc gọi thực sự thành công, cô không biết nói gì với Quách Cao Minh, và cô sẽ hơi bối rối khi nghe thấy giọng anh.
“Tuấn Nghĩa chắc không sao đâu.” Cô ném điện thoại xuống tầng, rồi đi tắm.
Đúng lúc này, tại Quách gia, Quách Cao Minh sau khi khi dễ tụi nhỏ, liền trở về phòng, cầm lấy điện thoại đang sạc trong phòng ngủ. Vẻ mặt nghiêm túc lộ ra kinh ngạc.
Kiều Bích Ngọc gọi cho anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.