Khoảnh khắc đồng hồ điểm 12 giờ sáng, ngày đầu tiên của Tết Nguyên Đán, ông cụ Quách lấy ra một xấp bao lì xì lớn, phát cho từng người. Đây là truyền thống của Quách gia, tất nhiên phong bao lì xì của hai đứa nhỏ là lớn nhất. Còn Quách Cao Minh được ông cụ đưa hẳn hai phong bao lì xì.
Một cái trong số đó là dành cho Kiều Ngọc Bích.
Ngày hôm đó, anh đưa bọn trẻ đến căn hộ của cô. Sau đó, Kiều Ngọc Bích lập tức đến thành phố Hải Châu, anh cũng không hề chủ động liên lạc với cô.
Trong khi rõ ràng là anh muốn gặp cô.
Quách Cao Minh không hiểu đó có phải là tự trọng của đàn ông không. Khác với phương thức hành động quyết liệt trước đây, mỗi khi anh
muốn gì, nhất định phải đạt được, bất luận thể nào, kết quả mới là mấu chốt.
Lần này, anh lại lo lắng rất nhiều, sợ bị từ
chổi.
Có lẽ cả động thái mang đứa trẻ đi, anh cũng chỉ vì sợ mất cô.
Lối sống của anh bao nhiêu năm nay đã quen với việc phân định thắng thua, không thấu hiểu, không cảm thông nhưng đều xử lý ổn thỏa. Tại sao mỗi lần gặp cô, anh lại lúng túng như vậy?
Trong phòng ngủ rộng rãi và sang trọng của Quách Gia, anh cầm trên tay một phong bao lì xì lớn, vẻ mặt có chút khó chịu.
Khi dì Phương gõ cửa gọi anh, Quách Cao Minh mới tỉnh táo lại, khóe môi miễn cưỡng nhếch thành nụ cười che giấu tâm trạng.
“Bùi thiếu gia và Lục thiếu gia đang ở đây.”
Dì Phương thấy anh liền hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679156/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.