Chiều hôm đó Quách Cao Minh phái người tìm xung quanh vài lần nhưng vẫn không tìm thấy Kiều Bích Ngọc.
Ngay cả Bùi Hưng Nam cũng cảm thấy kỳ quái: “Cô nhóc kia rõ ràng đã tới đây rồi, sao lại
chuồn êm như thế?”
Thấy lúc ấy Quách Cao Minh trầm mặc, bị anh liếc một cái cũng cảm thấy có chút âm u. Bùi Hưng Nam rất thông minh câm miệng lại, xoay người làm như không có việc gì mà tiếp tục đi làm việc.
Ở bệnh viện bên kia, sau khi Kiểu Văn Vũ tỉnh lại thì đã chẩn đoán chính xác rằng nửa người bên trái của ông ta không thể động đậy được nữa. Chuyện ở công ty càng bó tay, nhưng cảm xúc cũng coi như an ổn, giống như là thông qua việc bị bệnh nặng một trận mà đã nhìn thấu
được rất nhiều chuyện cũ năm xưa. “Người còn sống cả đời, dạ dày cũng chỉ hé
miệng, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Những thứ chúng ta nên hưởng thụ thì đều đã hưởng thụ đủ rồi, giàu sang không ép buộc được, bây giờ chuyện ở công ty đã không cần bận tâm nữa rồi.
Bà cụ Kiểu thường xuyên ngồi bên cạnh giường bệnh lải nhải, giống như là đang an ủi đứa con bị bệnh nặng của mình, cũng như là đang từng thời từng khắc nhắc nhở bản thân mình.
Cung Nhã Yến ở lại chăm sóc bọn họ, thấy tư tưởng của bà cụ Kiều bây giờ đã thoáng hơn. Kiều Văn Vũ bị liệt nửa người cũng không có cam chịu, điều này khiến cho trong lòng bà ấy rất cảm động.
Bà ấy đem theo cháo đã nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679141/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.