“Diệp Vân, cô nói bậy.”
Kiều Bích Ngọc im lặng một phút, cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, tỉm đập nhanh, lo lắng, bàng hoàng, sửng sốt, thậm chí có chút sợ hãi.
Đầu óc trống rỗng và hỗn loạn.
Kiều Bích Ngọc đã rất kháng cự và cố gắng hết sức để lớn tiếng phản bác lại: “Diệp Vân, cô nói bậy!”
“Tôi nói bậy? Ha ha ha.”
Diệp Vân cười dữ dội: “Kiều Văn Vũ, ông nói xem, loại con hoang này có phải là con gái ruột
của ông không?”
“Ông nói cho cô ta biết, ông chính miệng nói với cô ta rằng Kiều Bích Ngọc là con hoang, đến cha mình là ai cũng không biết!“ Diệp Vân phẫn nộ hét lên.
Kiều Văn Vũ vẫn ngồi trên ghế trước bàn ăn, sắc mặt khó coi, khuôn mặt xanh xao ốm yếu, đôi môi tím tái, mở to mắt nhìn họ, thở gấp gáp.
Cung Nhã Yến dường như không thể kiểm chế được cảm xúc, nước mắt trượt dài trên má, cầu xin: “Đừng nói nữa, Diệp Vân, tôi xin cô đừng nói nữa.”
“Tại sao không nói?”
Diệp Vân nhìn Kiều Văn Vũ ở đằng kia không nói lời nào, nỗi uất hận đè nén nhiều năm liền bùng phát trong lòng, cô ta mắng to như oan hồn đang đòi nợ.
“Kiều Văn Vũ, tôi và ông đã lĩnh chứng nhiều năm rồi. Tôi đã là vợ hợp pháp của ông, nhưng ông luôn bảo vệ người phụ nữ khốn nạn Cung Nhã Trang và con gái của bà ta. Ông coi tôi là cái gì? Đúng là tôi gả cho ông vì tiền nhưng tôi đã làm gì sai? Ông đã tận mắt chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679128/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.