“Được.”
Trong lúc giằng co, bầu không khí căng thẳng và ngưng trọng.
Dường như rất lâu sau, Diệp Vân mới thả lỏng và thỏa hiệp: “Để Kiều Bích Ngọc thả Diệp Tuyết đi thì hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cô ta.”
Tuy Diệp Vân vẫn để dao nằm trên cổ Kiều Bích Ngọc nhưng cô không quá sợ hãi. Cô lắng nghe cuộc trò chuyện của Diệp Vân với cha mình, trong lời nói của bọn họ như có gì đó, hình như đã giấu cô gì đó.
“Diệp Tuyết xứng đáng bị bắt.”
Kiều Bích Ngọc khó khăn quay mặt sang một bên, ánh mắt nặng nề nhìn Diệp Vân đang đứng sau mình, cô ngang bướng: “Tôi sẽ không cầu tình cho Diệp Tuyết, muốn tôi thả cô ta à, cô
nằm mơ đi.”
“Cô giỏi lắm!”
Diệp Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô và nghiến răng giận dữ, ấn mạnh lưỡi dao vào mạch máu cô. Kiều Bích Ngọc cau mày đau đớn, một dòng máu đỏ tươi chạy trên cổ trắng của cô, đặc biệt chói mắt.
Cung Nhã Yến nhìn họ, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, vội vàng khuyên nhủ: “Diệp Vân, cô muốn gì chúng tôi cũng đều đồng ý. Diệp Tuyết đã xảy ra chuyện gì, cô hãy nói rõ ràng. Cô thả Bích Ngọc ra, đừng làm tổn thương nó. “
Nhưng đương sự lại như không muốn sống nữa, Kiều Bích Ngọc nói rõ ràng: “Diệp Vân, con dao này cũng như vậy, nếu muốn dùng nó để cắt mạch máu của tôi thì cần rất nhiều thời gian, chưa tới nửa giờ nữa sẽ có bác sĩ tới. Cô cần ra tay nhanh lên, nếu không máu tôi chưa chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679127/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.