Lục Khánh Nam đi cùng cô đến đồn cảnh sát.
“Chúng tôi sẽ kiện Diệp Tuyết tội cố ý gây thương tích. Anh Bùi cũng đã báo cáo với chúng tôi trước rồi. Chúng tôi sẽ đặc biệt chú ý đến vụ
tai nạn giao thông này.”
Trần Bảo Lâm nghiêm túc nói chuyện với bọn họ: “Vì Diệp Tuyết vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hơn nữa bệnh viện đã phát hiện cô ấy có bệnh tâm thần, nên nếu bên kia kháng cáo thì các anh nên chú ý một chút. Bởi vì có rất nhiều phạm nhân sẽ cố ý dùng bệnh về tâm lý để thoát khỏi luật pháp. “
“Diệp Tuyết thực sự mắc bệnh tâm thần sao?” Kiều Bích Ngọc nghe vậy hơi ngạc nhiên.
“Cô ta bệnh thật hay giả không quan trọng, việc cô ta tông xe vào người đã là phạm pháp rồi. Cùng lắm là thuê một đội luật sư đấu với cô ta. Ai Sợ ai chứ!”
Lục Khánh Nam không có thiện cảm với người nhà họ Diệp, nhưng anh lại bắt gặp một điểm khác và quay lại nhìn Kiều Bích Ngọc đầy nghỉ ngờ.
“Bùi Hưng Nam có can thiệp vào vụ kiện này không?”
Anh ta và Bùi Hưng Nam gần như là mặc cùng một chiếc quần dài mà lớn lên, Bùi Hưng Nam nham hiểm đó vậy mà cũng xen vào việc của người khác.
Cảnh sát Trần ngồi đối diện nghe họ nhắc đến Bùi Hưng Nam thì cũng nói nhiều thêm vài câu: “Anh Bùi đã có những đóng góp xuất sắc cho thành phố Hải Châu chúng tôi. Anh ấy tích cực tham gia vào các hoạt động công ích của thành phố Hải Châu hàng năm và liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679125/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.