Kiều Bích Ngọc đang lựa máy tính ở thành phố kỹ thuật, máy tính còn chưa mua được thì đã nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp.
Sau đó cô vội vàng đến sân bay, ngồi chuyến bay gần nhất bay đến bệnh viện trung tâm thành phố Hải Châu.
Đã rất lâu rồi cô không có liên lạc với người nhà họ Kiều, ngay cả lễ Giáng Sinh lần trước cô cũng không thèm gọi điện hỏi thăm một chút, mỗi người đều đã có cuộc sống của riêng mình, cũng đã dần quen với việc cắt đứt liên lạc với
nhau.
Nhưng khi nghe tin cha mình đột ngột bị bệnh nặng thì tâm trạng của Kiều Bích Ngọc lại rất nặng nề.
“Ông ấy… Tình trạng của ông ấy như thế nào rồi?”
Lúc Kiều Bích Ngọc chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố Hải Châu thì cũng đã là 11
giờ tối, bên khoa nội trú nhìn hơi vắng vẻ, lúc cô đi đến trước phòng bệnh thì vừa lúc thấy bà nội Kiều đang nói chuyện với chủ nhiệm bệnh viện. Lúc bà nội Kiều nhìn thấy cô đến thì đôi mắt dần đỏ lên, bà cầm lấy cánh tay cô hỏi: “Quách Cao Minh đâu, sao người nhà họ Quách lại không
đến?”
Cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, bà nội vẫn luôn giữ dáng vẻ của một người thích nịnh nọt.
“Cháu thật sự ly hôn với cậu ấy sao? Sao cháu lại ngu như vậy hả? Dù sao đứa bé cũng đã mất rồi, sao cháu không đòi cậu ấy bồi thường. Bây giờ cha cháu xảy ra chuyện, cháu nói phải làm sao đây, nên đi tìm người nào bây giờ?”
Bà nội Kiều vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679113/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.