“Buông ra”
Đây đã là lần thứ năm cô nói với người đàn ông này, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn nắm chặt cổ tay cô không chịu buông. Kiều Bích Ngọc tức giận đến nỗi muốn nhân lúc anh ốm mà đánh anh một trận.
“Quách Cao Minh, tôi đi lấy nhiệt kế và thuốc giảm sốt, tôi không chạy. Vẻ mặt của cô có chút phức tạp nhấn mạnh từng câu một.
Nhưng ông chủ lớn này coi như không nghe thấy.
“Này, anh rất nặng, anh tự mình đứng cho vững, đừng có tựa vào tôi.”
“Quách Cao Minh chết tiệt, anh đừng cho rằng tôi không tức giận… Ai da đừng có tựa đầu vào tôi, đừng có sờ cổ tôi, anh cứ sờ loạn như vậy làm tôi rất ngứa đấy. Anh đi ra đi, đi ra.”
Sau đó anh chỉ thấp giọng nói một câu: “Cô ồn ào quá.”
Kiều Bích Ngọc kiệt quệ cả về thể chất lẫn tỉnh thần.
Tảng băng này chỉ biết hành hạ cô, cuối cùng cũng lôi được ông chủ lớn này lên giường rồi.
Cuối cùng, cô đẩy cơ thể nặng nề của anh
xuống giường, mang chút ý vị muốn báo thù. Nhìn thấy anh là bắt đầu tức giận rồi.
Nếu như không phải bây giờ anh đang ốm như con cá muối, cô thật sự sẽ xuống phòng tắm dội cho anh một chậu nước lạnh, đáng ghét!
Người đàn ông nằm trên giường không có bất kỳ động tĩnh nào, Kiều Bích Ngọc cau mày tiến lại gần anh.
Thân hình Quách Cao Minh cao lớn, nằm trên chiếc giường dài một mét tám của cô cảm thấy giường này không đủ dùng. Mái tóc đen ngắn hỗn loạn, hai mắt ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679107/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.