Cuối cùng, cô ấy vẫn lên xe anh ta và cùng anh về nhà họ Bùi.
Chiếc xe chạy vững vàng, trên xe có ba người, cô và Quan Liên ngồi ở ghế sau, Bùi Hưng Nam lái xe, ngoại trừ Quan Liên vẫn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt hẳn học thì trong xe rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Châu Mỹ Duy ngồi bên cạnh cửa sổ xe, cô ấy ngây người nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, nhưng hai tay đan chặt vào nhau, bán đứng tâm trạng lo lắng bất an của cô ấy.
Quan Liên ở bên cạnh trông rất thảm hại, cô ta bị Kiều Bích Ngọc tát một cái, đầu tóc tán loạn, quần áo xộc xệch, đặc biệt là lớp trang điểm đậm và dày cộp, trông như một bà điên. Đây hẳn là lần đầu tiên Quan Liên bị đối xử như thế này.
Châu Mỹ Duy căng thẳng ngập ngừng nhìn
cánh cửa nhà họ Bùi ở phía trước.
Vậy nên Bùi Hưng Nam muốn cô ấy cùng trở về nhà họ Bùi là anh ta muốn cô ấy xin lỗi Quan Liên hay để cô ta trút giận?
“Cái này, đây là thế nào?” Vừa bước xuống xe, hai cụ nhà họ Bùi đã đi
tới, giật mình khi thấy bộ dạng nhếch nhác của
Quan Liên.
Cha mẹ của Bùi Hưng Nam đều là gia tộc truyền thống. Bọn họ được mời ra nước ngoài để làm giáo sư thỉnh giảng, vừa mới trở về tuần trước.
Châu Mỹ Duy đã tiếp xúc với hai người già này được vài ngày và cảm thấy bọn họ hiểu biết sâu rộng và rất điểm đạm khiêm tốn.
“Cô bị ngã ở đâu?” Mẹ Bùi nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679086/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.