Dư vị tình nồng.
Sau khi hai vợ chồng xong việc ngay cả dư vị tình nồng cũng không có, vậy thì coi là gì.
“Đồ khốn nạn anh coi tôi là gì vậy?”
Kiều Bích Ngọc rất tức giận và khẽ chửi một tiếng về phía trần nhà căn phòng 502 với giọng điệu tức giận nhưng ánh mắt lại trở nên hoang
mang và rối rắm.
Tối hôm qua là Quách Cao Minh không biết xấu hổ mà uy hiếp cô vào phòng, động tác của anh rất vội vàng và quấn lấy không buông, vì không có bật đèn lên cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh rồi lại mệt đến mức thiếp đi. Lúc đó tâm trạng của cô rối bời thực ra còn có một chút luyến tiếc.
Khi tỉnh lại chăn gối bên cạnh đã nguội lạnh, anh đã rời đi từ lâu.
Đầu óc cô vẫn còn mông lung quần áo vứt lộn xộn dưới giường và trong lòng vô cùng rối rắm. Cô cầm lấy chiếc áo khoác ngoài rồi chạy trốn, tối qua quên không mặc áo lót nên đúng là quá tiện cho anh như thể cố ý phục vụ riêng cho anh vậy còn tự mình đưa tới tận cửa nữa chứ, thật đáng giận mà.
Cô mặc chiếc áo khoác, mái tóc bù xù vội vàng đóng sầm cửa lại đi ra ngoài với dáng vẻ vô cùng chật vật.
Nhất là khi cô vừa bước ra khỏi cửa thì thang máy đối diện bỗng “Ting” một tiếng, một nhóm dân cư sống ở đây vừa bước ra đụng phải cô.
Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc đỏ bừng, mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ coi thường và mờ ám. Anh chàng quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679079/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.