“Đang nhìn cái gì vậy?”
Một bóng dáng anh tuấn từ phía bên phải tiến lại gần, Lục Khánh Nam cầm theo hai túi đồ đặt trên mặt bàn, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh đi lâu như vậy chính là mua cái này sao?“ Kiều Bích Ngọc thu hồi tầm mắt, cẩn thận cầm lấy hai túi để trên mặt bàn kia.
Lục Khánh Nam ở phương diện này đúng là sống rất phóng túng, có thể nói đã thành chuyên gia.
Vốn dĩ anh ta muốn đến khách sạn kéo cô đi, nhưng cô nhất định không đi. Nguyên nhân bởi vì Kiều Bích Ngọc trực tiếp thản nhiên nói với anh ta, không muốn thấy một số người. Hiện tại quan hệ kỳ quái của cô và Quách Cao Minh cũng không phải bí mật, không biết có phải Lục Khánh Nam sợ cô chết đói ở khách sạn hay không mà khí thế nói sẽ đưa cô tới nơi có cảnh tối đẹp nhất nổi tiếng gì đó để biết mùi.
“Cháo của thím Vương rất khó có thể được thưởng thức, anh chàng đẹp trai, có phải cậu có họ hàng với nhà thím Vương đúng không? Thật sự thơm quá.”
Ông chủ quán ăn đã tự mình bưng thức ăn tới, thăm dò nhìn Lục Khánh Nam rồi lại nhìn hai túi đặt ở trên bàn, lại có chút ngạc nhiên cùng vui mừng. Sau đó giơ ngón tay cái lên hướng về phía hai người: “Cháo này thật sự rất ngon”
“Mười năm trước lúc cháu có tiền đều lên núi hưởng phúc. Tuy nhiên mỗi lần tới thành phố Hồ Chí Minh đều sẽ tới đây dùng bữa.”
Lục Khánh Nam chính là điển hình của kiểu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679074/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.