Đường phố về đêm, bốn phía quán ăn đều sáng đèn, trên đỉnh đầu có rất nhiều biển quảng cáo mang nét rất riêng của mỗi cửa hàng nơi đây. Vùng này tập trung tương đối đông người, một đám đầu bếp người bản địa đang chế biến các món ăn từ hải sản.
Mùa đông khiến cho người ta rét run, nhưng nơi này vẫn náo nhiệt như trước. Đèn đường nơi ngã tư bắt đầu chuyển xanh, đám đông cũng bắt đầu khởi động, mùi thức ăn cũng bay tới.
Dọc đường Kiều Bích Ngọc tò mò nhìn xung quanh.
Bởi vì diện mạo xuất chúng, hơn nữa tối nay quần áo trên người cô có chút quái dị, mỗi khi cô đi qua cửa hàng khác nhau đều nhận được ánh mắt đánh giá của những thực khách nơi đó.
“Người đẹp, có nhã hứng muốn dùng cơm ở cửa hàng chúng tôi không? Cô cứ gọi món.”
Đột nhiên bên cạnh, có một ông chủ hàng ăn cười cười gọi cô.
Kiều Bích Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn.
Cô nhìn thấy ông chủ là một người trung niên mập mạp đang nở nụ cười thân thiện. Tuy không biết ông ấy đang nói cái gì, nhưng nghe nói, người béo thường nấu ăn rất ngon.
Vì thế cô liền gật đầu.
Bàn đều được xếp chật đầy ngoài trời gần ngay ngã tư đường, nơi này so với những nhà hàng sang trọng câu nệ, càng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Bốn phía đều đã chật ních người, buôn bán đắt khách, mọi người ăn cơm uống bia, biểu hiện thật sự tùy ý. Trong đó có một bàn có mấy người đàn ông không biết đang nói chuyện gì, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679073/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.