“Quách Cao Minh, anh… anh không nhận ra em sao?”
“Tôi phải nhận ra cô sao?”
Giọng nói trầm thấp của anh mang theo vẻ giễu cợt, sau đó nhẹ nhàng nhảy từ trong bể tắm lên bờ. Nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức đưa áo choàng tắm lên, anh vây áo choàng quanh hông rồi ngước đầu lên đi thẳng, không nhìn cô thêm lần nào nữa.
“Cao Minh, cô ấy là Kiều Bích Ngọc” Lục Khánh Nam chau mày, anh ta đỡ Kiều
Bích Ngọc đứng dậy, không nhịn được lên tiếng nói: “Cô ấy là vợ anh mà.”
“Vợ?”
Dường như một chữ này đã dẫn đến sự chú ý của Quách Cao Minh, anh nghiêng đầu, mái tóc ngắn còn dính một vài giọt nước. Quách Cao
Minh từ từ bước đến gần cô, ánh mắt sắc bén quan sát cô một vòng: “Ban đầu tại sao tôi lại cưới cô?” Anh hỏi rất trực tiếp, cũng rất lạnh nhạt.
Ban đầu tại sao lại cưới cô.
Vấn đề này, đột nhiên khiến Kiều Bích Ngọc khẽ giật mình.
“Bởi vì Bích Ngọc mang thai con của anh…”
Hà Thủy Tiên cảm một chiếc khăn tắm sạch đến, mỉm cười đưa cho Kiều Bích Ngọc nhưng cô lại không nhận.
“Chẳng phải đứa bé kia đã chết rồi sao?” Quách Cao Minh nói chuyện với giọng điệu đương nhiên.
Chát…
Vừa dứt lời, cả gương mặt Kiểu Bích Ngọc đều trắng bệch, tát anh một bạt tai thật mạnh.
Vào lúc này, những người ở đây đều vô cùng bất ngờ nhìn sang gò má trái đã nổi lên dấu ấn bàn tay của Quách Cao Minh, tất cả đều kinh ngạc giật mình.
Người đàn ông trước mắt bị đánh nên tức
quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679039/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.