“Kiều Bích Ngọc, hai người là vợ chồng, có
chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện.” Châu Mỹ Duy
dừng bước, níu tay cô, khuyên nhủ một câu.
“Vợ chồng ư? Mình vẫn luôn hoài nghi, rốt
cuộc mình và anh ấy có phải là vợ chồng hay
không.”
Sắc mặt của cô vẫn đang đè nén cảm xúc gì
đó, khóe môi mím chặt, mang theo tự giễu.
Vợ chồng ư, anh giấu diếm cô nhiều chuyện
như thế, đám người Hà Thủy Tiên đều biết,
nhưng cô lại không có tư cách hỏi, nói khó nghe
một chút, cô chỉ là người phụ nữ giúp anh sinh
con mà thôi.
Lục Khánh Nam là anh em thân thiết của
anh, Hà Thủy Tiên là quản lý cấp cao đắc lực
trong công ty, còn cô là gì chứ, chuyện gì cũng
không thể xen vào, chỉ phụ trách sinh con mà thôi.
Cô cắn môi, cười một tiếng: “Thật ra mình
biết, ngay từ đầu mình đã rất rõ ràng, mình
không trèo lên cao nổi.”
Châu Mỹ Duy nghe thấy cô nói như thế,
trong lòng cô ấy giật mình, nhất là khi nhìn thấy
vành mắt của Kiều Bích Ngọc đỏ ửng, cô ấy
nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau lưng, người
đàn ông kia lằng lặng đứng đó, ánh mắt vẫn luôn
dừng trên người bọn họ.
Châu Mỹ Duy do dự nói: “Quách Cao Minh
tự mình đến đây tìm cậu, cậu cứ thế mà đi, làm
mất mặt anh ấy, cậu đừng làm ầm† với anh ấy.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ấy nhưng không nói
gì, sau đó buông tầm mắt xuống, ánh mắt phức tạp.
Cô ầm ï ư? Vì sao mỗi lần đều sẽ bị nói là cô
đang ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678933/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.