“Quách Cao Minh rất ghét tiếng đàn dương
cầm, rất bài xích phụ nữ… Chuyện liên quan đến
anh ấy, tôi nghĩ, cô không hiểu rõ bằng tôi đâu.”
Hà Thủy Tiên nhìn cô, trên mặt mang theo
nụ cười theo thói quen, dừng lại một lúc, cô ta
mang theo lòng tốt nhắc nhở một câu: “Chẳng
qua Kiều Bích Ngọc à, tôi cảm thấy cô đừng nên
hỏi Cao Minh làm gì, tránh cho hai người lại cãi
nhau.”
Kiều Bích Ngọc nghe từng câu mà cô ta nói,
cô mím môi không nói gì.
Ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ ở
trước mặt này, tỉnh tường nhìn thấy vẻ đắc ý trên
mặt cô ta.
Có lẽ bởi vì lúc này Kiều Bích Ngọc quá mức
trầm mặc, vẻ mặt Hà Thủy Tiên chuyển sang
khẩn trương, đi lên một nửa bước.
“Kiều Bích Ngọc, chẳng lẽ cô đang tức giận
ư? Cô tuyệt đối đừng làm thế nhé, tôi thật sự chỉ
muốn nhắc nhở cô thôi… Bởi vì tôi sợ không ai
nói cho cô biết những chuyện này”
Giọng điệu của cô ta có vẻ rất chân thành.
Nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn không nói
chuyện, lông mày cau lại, đột nhiên cô không
biết cái gì là thật tình, cái gì là giả bộ.
Cô không giả bộ được, cũng không bắt
chước như người ta nói cười vui vẻ.
“Cảm ơn cô.”
Sau cùng, Kiều Bích Ngọc lên tiếng, nhỏ
giọng nói một câu cảm ơn, chẳng qua giọng điệu
có phần cứng nhắc.
Giống như những gì Hà Thủy Tiên đoán,
không ai nói cho cô biết chuyện liên quan đến
anh, càng không ai nói với cô chuyện, lúc còn
trẻ, mẹ của Quách Cao Minh là Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678931/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.