“Anh Quách, anh đến rồi.”
Cửa tầng cao nhất của quán bar Civilize bị
đẩy ra, người đàn ông chậm rãi đi đến, không để
ý đến những giọng nói nịnh nọt ở xung quanh,
anh nhướng mày nhìn một lượt, trực tiếp đi thẳng
đến sườn phía đông của quầy bar.
“Cao Minh, ông nội đi cùng các cổ đông khác à?”
Hà Thủy Tiên vừa quay đầu đã nhìn thấy
người đàn ông kia đến, cô ta mỉm cười hỏi một câu.
“Ông nội không thích quán bar.” Quách Cao
Minh lạnh nhạt trả lời một câu, nói được một
nửa, đột nhiên cau mày, giọng nói trầm xuống:
“Tay sao vậy?”
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn chằm chằm như
thế, cô chột dạ, lập tức giấu tay ra phía sau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quách Cao Minh đâu dễ dàng buông tha
cho cô như thế, ánh mắt nặng nề nhìn chằm
chằm vào Kiểu Bích Ngọc, nắm bàn tay phải
được băng bó của cô lên.
“Không có gì.“ Kiều Bích Ngọc không muốn
giải thích, rút tay về, nhưng Quách Cao Minh lại
giữ chặt lấy cổ tay cô.
“Lòng bàn tay của cô ấy bị trầy da.” Lục
Khánh Nam rất vô tội, anh ta sớm biết Quách
Cao Minh sẽ chất vấn mình, anh ta cầm ly rượu
lên uống một ngụm, không quên nhấn mạnh:
“Kiều Bích Ngọc tự mình làm bị thương”
Quách Cao Minh dùng đầu ngón tay của
mình, cố ý ấn xuống chỗ vết thương được quấn
băng y tế của cô, chỗ vết thương truyền đến
cảm giác đau đớn, Kiều Bích Ngọc cau mày, điều
này càng khiến anh buồn bực.
“Buổi sáng anh đã nói với em rồi, chờ anh
phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678928/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.