Từ khi bọn họ trở về từ Seattle, Quách Cao Minh luôn bận rộn
nhiều việc.
Về phần anh đang bận rộn chuyện gì, cô muốn hỏi, nhưng Quách
Cao Minh không muốn cho cô biết lắm.
Ông cụ Quách vẫn còn ở bên Seattle chưa về, cuộc sống của
Kiểu Bích Ngọc rất thoải mái, nhưng cũng có chút bất an.
“Thương tích của anh ấy thế nào rồi?”
Cuối tuần, bác sĩ đến nhà kiểm tra lại cho Quách Cao Minh.
“Miệng vết thương khâu trên trán cậu Quách đã khép lại, lúc rửa
mặt đụng vào nước cũng sẽ không xảy ra vấn đề nhiễm trùng, ngoài
ra vết thương trên vai phải cũng hồi phục rất tốt, nhưng phải chú ý
không mang vác vật nặng trong hai tháng tới. Bình thường nếu ăn thì
có thể ăn thêm những thực phẩm giàu canxi, collagen, cố gắng đừng
ăn quá nhiều hải sản.”
Kiểu Bích Ngọc ngồi bên cạnh, nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò,
yên lặng nhớ kỹ.
“Hài lòng rồi chứ?”
Quách Cao Minh nhìn thoáng qua người phụ nữ ở bên cạnh.
Dứt lời, mắt Quách Cao Minh liếc qua đồng hồ lớn ở phòng khách
rồi đứng dậy khỏi sofa, giống như vội vàng muốn đi công chuyện.
“Quách Cao Minh, bác sĩ dặn anh đừng thức đêm.”
Kiểu Bích Ngọc không dám ngăn anh, chỉ là có chút bực mình,
nói với bóng lưng vội vàng của anh.
Thật không biết anh đang bận chuyện gì, có mấy lần anh còn
thức suốt đêm, hôm trước cô không nhịn được, trực tiếp gọi điện
thoại hỏi thăm Lục Khánh Nam, nhưng tên họ Lục kia chỉ vứt một câu
“Đừng giúp cho thêm phiền”.
Nói chung là ghét bỏ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678912/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.