Lúc Kiều Bích Ngọc trở lại nhà họ Quách mới phát hiện, ông cụ
Quách cũng không trở về.
“Ông cụ còn đang ở bệnh viện Seattle.” Quản gia gọi người làm
chuẩn bị cho cô một ít cháo, sẵn tiện giải thích với cô một câu.
“Cơ thể ông cụ không khỏe à?”
Quản gia không nói nhiều, chỉ dặn dò vài câu: “Ăn ít cháo nóng
rồi về phòng nghỉ ngơi đi, dù sao cũng chênh lệch múi giờ.” Sau đó
giống như có chuyện cần làm, ông ta quay người rời khỏi.
Kiểu Bích Ngọc đứng trước bàn ăn, muốn hỏi thăm một câu,
nhưng bóng lưng của quản gia ở phía trước đã đi xa.
Cô không muốn ăn, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi trở về phòng ngủ.
Cô nhớ hôm trước Lục Khánh Nam từng nói, ông nội rất tức giận,
vì vậy lần này tập đoàn rối loạn, ông cũng không xuất hiện, còn giao
chuyện lùm xùm này cho Quách Cao Minh đích thân xử lý.
Trên máy bay đã ngủ suốt cả quãng đường, bây giờ cô cũng
không buồn ngủ.
Không khí và hoàn cảnh ở Seattle thực sự đều rất tốt, nhưng cô
luôn cảm giác ở nhà tự do thoải mái hơn, không biết từ khi nào, cô đã
xem nhà họ Quách thành nhà mình.
Kiều Bích Ngọc vùi mình trên sofa nhỏ trong phòng ngủ, dùng
điều khiển từ xa mở tivi.
Khiến cô hơi giật mình là kênh tin tức đang phát sóng một cuộc
họp báo, người đàn ông ở trung tâm cuộc họp là Quách Cao Minh,
chuyện này cũng là vì những tin đồn về tai nạn xe lúc trước.
“Lần đầu tiên xuất hiện rêu rao trên tivi như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678911/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.