Đêm nay, dường như vô cùng dài, vô cùng phiền não.
Đứng ngoài hành lang phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn biểu
cảm bận rộn chăm chú của các y tá và bác sĩ, cùng với âm thanh đỉnh
đong của xe cấp cứu vội vã, anh châm thuốc, rít mạnh một hơi.
“Cao Minh, anh có phải có chuyện gì hay không?” Người phụ nữ
ở bên giường bệnh bên cạnh thấp giọng hỏi.
Quách Cao Minh không trả lời cô, gió đêm lạnh lẽo thổi thẳng
đến, có lẽ là bởi vì ở đây là bộ phận cấp cứu của bệnh viện, do vậy
đến không khí cũng mang mùi máu tanh nhàn nhạt.
Điều này khiến cho con người ta khi hít vào lại bất chợt thấy
không yên lòng.
Anh không thích hút thuốc lắm, chỉ là tối nay, vô cùng buồn bực.
Tay trái anh cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại vẫn đang
sáng, hiện lên một dãy số vô cùng quen thuộc, đã gọi nhỡ đến tận
chín cuộc, nhưng vẫn như cũ không có ai bắt máy.
Tay phải của Quách Cao Minh cuộn chặt lại, sắc mặt lộ ra vẻ
không kiên nhẫn, giống như là bực bội dứt khoát tắt điện thoại.
“Người bệnh có nhóm máu hiếm RH… trong bệnh viện không
có…”
“Bảo viện máu điều máu qua ngay đi!”
“Không có tác dụng, bên viện máu chỉ có 200ml, người bệnh mất
máu quá nhiều, không đủ…”
Ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên tiếng hét lớn đầy căng thẳng,
đây là bệnh viện, đây là khoa cấp cứu, tất cả những bệnh nhân bệnh
tình đột nhiên phát tác đều sẽ ở đây, nếu như không thể nắm chắc,
vậy thì…có thể sẽ chết.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678844/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.