“Nhà họ Quách, vậy mà mùng một đầu năm lại trải qua ở nơi
này…”
Đã là đêm khuya, cả ngày Kiều Bích Ngọc đều vô cùng buồn bực,
buổi tối không ngủ được, chạy tới vườn hoa ở sau nhà ngắm phong
cảnh.
Nhìn hoa cỏ trong vườn hoa, hành lang gấp khúc tinh xảo của
nhà họ Quách, cô cảm thấy mọi thứ đều không chân thực, cô chưa
bao giờ muốn sống ở nơi lộng lẫy rộng rãi như vậy.
“Chẳng trách những người phụ nữ khác nhìn thấy Quách Cao
Minh sẽ như nhìn thấy miếng thịt, giống như hổ rình mồi…” Gả vào
nhà họ Quách đúng là rất hư vinh.
Một cơn gió đêm thổi tới, Kiều Bích Ngọc co rúm cổ lại, chà xát
hai tay, rất lạnh.
“Cô đứng ở đây làm gì?” Bỗng nhiên ở phía sau vang lên giọng
nói trầm thấp.
Kiểu Bích Ngọc vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức cảnh giác
hơn.
Cô xoay người sang chỗ khác, thì thấy Quách Cao Minh bước
nhanh về phía mình, trong lúc này, cô không biết nên nói gì.
Anh quay trở về làm gì, không phải là anh muốn ở lại bệnh viện
với cô Lê của anh sao?
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, tối nay trăng không sáng lắm, chỉ có
ngọn đèn màu cam ở trong vườn hoa, Quách Cao Minh thấy cô bị gió
lạnh thổi đôi má hơi ửng đỏ.
“Hơn nửa đêm cô không ngủ, đứng ở đây làm gì?“ Không biết vì
sao, giọng nói của anh rất bực bội.
Chẳng lẽ đi dạo ở vườn hoa cũng không được sao? Cô rất muốn
phản bác, nhưng không dám.
“Sau 10 giờ tối trở về phòng ngủ đi!“ Quách Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678825/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.